Thẩm Trạch Xuyên nói: "Ồ."
Tiêu Trì Dã không đợi được câu trả lời như dự liệu, bèn quay đầu nhìn y, hỏi: "Sao ngươi không phản bác?"
Thẩm Trạch Xuyên giơ tay mở dù, nói: "Trong nhà ta không cha không huynh, cũng không người quen, trở về làm gì?"
Tiêu Trì Dã cầm khăn lau nước sau gáy, đứng dậy nói: "Phải rồi, vương phủ Kiến Hưng ở Đôn Châu đã bị khử sạch. Bằng thân phận của ngươi, trở về cũng bị vạn người thóa mạ."
"Cho nên mệnh ấy mà." Thẩm Trạch Xuyên lẳng lặng nhìn Tiêu Trì Dã, dừng thật lâu mới nói, "Đầu thai không tốt, tức là chịu tội."
Tiêu Trì Dã không nhìn y, nhấc cánh tay gạt nước mưa trên trán, nói: "Vậy sao ngươi vẫn còn sống?"
Thẩm Trạch Xuyên cười cười: "Ngàn vạn người đều muốn ta chết, nhưng nếu ta để người khác toại lòng, chẳng phải mình sẽ rất không thoải mái à?"
Tiêu Trì Dã nói: "Ngươi ở chùa Chiêu Tội mới là đường sống."
Thẩm Trạch Xuyên đi hai bước, tránh khỏi vũng nước, nói: "Nếu ta ở lại chùa Chiêu Tội, ngươi sẽ cảm thấy chém đầu mới là kết cục của ta. Tiêu Trì Dã, cho dù ngươi cực lực che giấu nhưng ngươi đã quen nhìn từ trên cao rồi. Ngươi không hề khác kẻ hôm nay đang nhìn xuống ngươi, từng màn soi xét, từng tầng quản thúc này, hôm nay cũng khiến ngươi thấy đau khổ vạn phần."
Y cười thành tiếng, khẽ vỗ một cái sau lưng Tiêu Trì Dã.
"Ta thì cầu sống, ngươi thì muốn chết. Tiêu gia đã từng nhốt ta, Lý thị bây giờ nhốt ngươi. Chuyện trên thế gian có kỳ lạ không? Chim trong lồng nhớ rừng cũ, cá trong hồ nhớ sông xưa. Từ đầu đến cuối mệnh môn của ngươi đều bại lộ ra hết cả. Không quay về được, ngươi chính là phế vật chỉ có mỗi chí cao, trên đời này thứ khiến người tiếc hận nhất chính là thuần sói thành chó.
Tại Khuất Đô, răng nanh của ngươi còn sắc bén được bao lâu?"
"Lúc săn thu ngươi theo ta," Tiêu Trì Dã nghiêng đầu nhìn y, "cứu ta một mạng chính là để sướng lần này?"
"Ta là con sâu cái kiến bé nhỏ thế này thôi." Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nói, "Dù ta không xuất hiện, ngươi cũng có thể sống."
"Ngươi rốt cuộc, " Tiêu Trì Dã đã tan men say, hắn nói, "muốn làm cái gì?"
"Báo ân." Chiếc dù của Thẩm Trạch Xuyên phủ qua Tiêu Trì Dã, y cách hắn rất gần, "Báo ân các ngươi đã không giết."
Tiêu Trì Dã bỗng túm lấy cổ áo Thẩm Trạch Xuyên, nói: "Ta tưởng ngươi thành tâm hối cải, làm người cho tốt."
"Ta đã phạm lỗi gì?" Ánh sáng trong mắt Thẩm Trạch Xuyên còn lạnh giá hơn mưa thu, y thậm chí còn áp sát một bước, gần như dính vào, hỏi Tiêu Trì Dã, "Ta đã phạm lỗi gì?"
"Lúc ngươi bò ra từ hố trời Trà Thạch, không nhìn quần thành Đoan Châu một chút sao?" Tiêu Trì Dã siết chặt ngón tay, "Tám thành đều bị tàn sát hết, móng ngựa đạp vào cửa thành, bắn lên toàn máu người."
"Thẩm Vệ binh bại." Cuối cùng Thẩm Trạch Xuyên cũng kéo rơi mặt nạ ngụy trang, lộ ra ý hận nóng cháy, "Bốn vạn người Trung Bác mai táng tại hố Trà Thạch! Ngày đó ta đã mất cả đại ca cùng sư nương, ta lại sai cái gì?"
"Thẩm Vệ đáng chém!" Tiêu Trì Dã cũng mất chừng mực rồi, hắn nhấn mạnh Thẩm Trạch Xuyên lên vách tường, nói, "Thẩm thị đáng diệt! Ngươi cũng họ Thẩm! Sao ngươi lại không sai?!"
Cây dù lăn xuống đất, Thẩm Trạch Xuyên đập vào vách tường, bị Tiêu Trì Dã xách lên, mũi chân đều không chạm đất. Y giơ chân đạp một cước lên ngực Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã bị đau lui mất mấy bước, lại vẫn không buông tay, lôi cổ áo Thẩm Trạch Xuyên lật người ra đất.
Mưa đang tí tách đột nhiên chuyển lớn, ào ào trút xuống. Trong ngõ tối vang tiếng một trận đánh nhau, tạp vật đổ lăn bị đạp dưới chân.
Tỷ muội Hương Vân phường đang đứng đợi bị kinh động, cùng nhấc guốc mộc vịn cửa nhìn ra.
"Sao lại đánh nhau rồi?" Hương Vân vội phủ thêm áo, đeo guốc mộc chạy tới, "Hai vị gia! Có chuyện thì bình tĩnh nói, đâu có đáng động thủ mà!"
Thẩm Trạch Xuyên cưỡi lên người, đánh một quyền cho Tiêu Trì Dã nghiêng đầu. Tiêu Trì Dã liền nắm chắc cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, mạnh mẽ giật lại gần mình, đầu lưỡi liếm máu giữa răng, nói: "Ngươi với ta đừng ai mong dễ chịu!"
Hương Vân đã gọi tạp dịch ra, hợp lực ngăn tách hai người họ. Tiêu Trì Dã vung cánh tay một cái, đám tạp dịch cao lớn thô kệch kia liền thấy hổ khẩu phát tê. Nhưng Tiêu Trì Dã cũng không lao lên, hắn nhấc ngón tay quệt vết thương trên mặt, nói: "Cút ra."
Hương Vân thấy thế không ổn, ra hiệu tạp dịch nhanh đi vương phủ gọi người.
Nào ngờ Tiêu Trì Dã nói: "Ai dám kinh động cha ta, ta đánh gãy chân kẻ đó!"
Giọng Hương Vân mềm nhũn, thuận thế nói: "Làm gì thế nhỉ, nhị công tử xưa nay thương hương tiếc ngọc nhất, sao tối nay lại doạ các cô nương rồi? Nam nhân uống rượu, luận bàn một chút cũng là chuyện thường tình, xong rồi thì cho qua, chúng ta cười một cái là xí xoá mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!