Mãnh tông vào chim cắt, bị cả đàn tấn công, nó kêu lên. Lều trướng sụp đổ khiến lửa bắn tóe lên cờ, cờ hồng ưng lập tức bốc cháy.
Lang Lệ Đao chém xuống, chặn loan đao, trong một loạt động tác tiên tiếp phát ra tiếng ma xát chói toi. Lưỡi đao đánh trượt, đốm lửa lóe sáng.
Cánh tay A Mộc hơi trầm xuống, nói: "Lực tay của ngươi, so với cha ngươi càng mạnh."
Tiêu Trì Dã mượn độ cao, kéo chuyển Lang Lệ Đao, khí thế kinh người, đem loan đao đang vung đến của A Mộc chém xuống dưới. A Mộc bị đánh liên tiếp, chỉ có vài cái mà thôi, nhưng gan bàn tay đau đớn như là bị chấn động vừa rồi xé rách. Trước sự tấn công mãnh liệt của Tiêu Trì Dã hắn phải lui về sau nửa bước, tuổi trẻ của Tiêu Trì Dã chính là ưu thế lớn nhất.
A Mộc đã già, khi Tiêu Phương Húc quy ẩn vì bệnh, hắn cũng lui về Đại Mạc. Sau bao nhiêu năm mới ra trận, cho dù bên ngoài không có dáng vẻ đã già, nhưng cơ thể cũng không có cách nào so sánh được với trạng thái đang cường thịnh của Tiêu Trì Dã.
"Ngươi đến tận đây, " A Mộc chống loan đao lên, "Muốn đem con ta trả lại cho ta sao."
Thiết kỵ tập kích bỗng nhiên tản ra bốn phía, ấy thế mà trong kim trướng kéo ra cái bàn nô. Chiến sĩ bộ Hãn Xà chờ đợi lâu ngày lúc này bạo khởi, tiếng cơ quát chuyển động di chuyển phương hướng, trọng tiễn lập tức bay ra, bắn về phía thiết kỵ.
Không có động tĩnh gì trong trướng bị sập, khi Cốt Tân xoay người lăn đến thì nhanh chóng phản ứng, nói: "Lều trại trống không."
Chuồng ngựa của bộ Hãn Xà sớm đã bị Tiêu Trì Dã đánh bất ngờ, nhưng trong đêm cát bông nhảy ra chiến sĩ mai phục, chỉ khoảng nửa khắc tiếng huýt sáo đã nổi lên bốn phía.
Tiếng vó ngựa.
Cốt Tân nằm áp tai xuống đất, lập tức truyền tin: "Bọn chúng còn có ngựa."
Nơi dừng dân của bộ Hãn Xà là chỗ trống trải, vùng biên giới không có bố trí bất cứ công sự phòng ngự nào, thậm chí không bằng bộ Mông Đà lối vào của Mạc Tam Xuyên. Nhưng mà Cáp Sâm chết trận, tình hình trọng binh đến tiếp cận vẫn không bị tập kích bởi mười một bộ còn lại như cũ, là bởi vì không có bộ tộc nào dám đến. A Mộc trong năm Hàm Đức, càn quét kho quân bị Trung Bắc.
Đồ quân nhu của Cáp Sâm đều được phụ thân mình tài trơ, làm nam nhân đại mặc am hiểu cải cánh nhất, A Mộc rất can đảm xuất sắc hơn người. Bộ Hãn Xà ẩn ở nơi sâu nhất trong Đại Mạc, bọn họ cũng có răng độc giống như xà.
Ly Bắc thiết kỵ đã tản ra, khi Thần Dương ghìm ngựa chuẩn bị đợi lệnh, đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa lùn xông đến, xông lực chiến xa kia dường như không để cho Thần Dương có cơ hội dùng lực, trực tiếp đụng Thần Dương ngã ngựa.
Ánh mắt của thằn lằn hung hãn, dùng tiếng Biên Sa nói: "Ăn miếng trả miếng."
Thần Dương rơi xuống đất lăn lộn vài vòng, búa sắt của thằn lằn nện vào bên mũ sắt của hắn, mặc dù không trúng, nhưng chấn động khi sượt qua kia cũng khiến cho Thần Dương cảm thấy choáng váng.
Phía sau sườn của Tiêu Trì Dã có thằn lằn đánh gọng kìm, chiến đao mà hắn đang giơ lên cao đột nhiên thay đổi, trải qua nguy hiểm cận kề, đâm vào ngực của thằn lằn. Máu phun ra, bắn trên vai của Tiêu Trì Dã, từ áo giáp chảy dọc xuống yên ngựa.
Loan đao bên cạnh hạ xuống, Tiêu Trì Dã nghiêng đầu tránh, bím tóc nhỏ cọ qua lưỡi đao của đối phương. Hắn không thể lập tức rút Lang Lệ Đao ra, chọn việc cong khuỷu tay trái, đánh mạnh vào mặt đối phương. Thằn lằn không ngờ rằng khí lực của Tiêu Trì Dã khủng khiếp như vậy, cả bộ răng dường như vị gãy, xương mũi cũng bị gãy.
Phong đao đã đến gần Tiêu Trì Dã, Lang Lệ Đao sát ngay áo giáp, đúng lúc rút ra, "Phanh" đón đỡ loan đao.
Lãng Đào Tuyết Khâm đột nhiên chạy về phía trước, Lang Lệ Đao khiêng lực đao của đối phương lên, trước khi tiến lên phía trước thì đã lật ngã người đối phương. Tiêu Trì Dã không có cơ hội thở dốc, bởi vì một khắc Lãng Đào Tuyết Khâm chạy lên phía trước kia, bàn nô trong trướng cũng chuyển động theo hắn, ở cái khoảng khắc người bị hắn lật ngã kia, trọng tiễn cũng phóng ra trong gió, lao thẳng đến.
Bàn nô là vũ khí công thành, sức lực sát thương có thể lấy một địch mười, trong cuộc chiến công thành trước kia đã khiến cho Đại Chu dành được vô số thắng lợi. Thẩm Trạch Xuyên ở đoan châu cũng đã chọn nó làm vũ khí phòng thủ, đủ để thấy sự lợi hại nhưng mấu chốt là, để có thể điều khiển nó thì cần phải mấy người đồng tâm hiệp lực, lực đạo phóng ra của tiễn có đầu sắt nặng cũng không người nào có thể chống cự, cho dù là Tiêu Trì Dã, ở ngàn dặm giới tuyến gặp nó cũng không thể tự mình đánh xuống, lại càng không nói đến chuyện ở khoảng cách gần như vậy.
Cốt Tân gần như trong lúc chống đất đã vội vã như bay mà đứng lên, hắn cùng tốc độ nhanh nhất của cuộc đời này để chạy, xé rách cổ họng mà hét: "Nhị gia!"
Tiêu Phương Húc đã chết, chiến trường là nơi không nói đạo lý, đối với Ly Bắc mà nói, tối nay chính là tấn chết một nửa đi nữa, cũng không thể lưu lại Tiêu Trì Dã.
Thần Dương cách rất gần, khi chống người dậy thì lần nữa búa sắt lại vung đến, lần này hắn dùng đao chặn lại, không biết khí lực ở chỗ nào, vậy mà khiêng được búa sắt của thằn lằn lên cao. Hai chân của Thần Dương run run, gian hầu của hắn xuất hiện gân đỏ, cắn răng nói: " Ngăn tiễn lại!"
Trọng tiễn xé gió đã cách Tiêu Trì Dã không còn xa nữa, hắn buông dây cương, lãng đào tuyết khâm hý lên một tiếng rồi gập đầu gối trước. Tiêu Trì Dã lập tức lăn xuống ngựa, lực đạo đáng sợ của trong tiễn "Vút" đến, đâm vào đám người.
Chiến sĩ bộ Hãn Xà chạy như điên trong cát xoay người lên ngựa, mang theo loan đao, từ bốn phương tám hướng tụ họp mà đến.
Tiêu Trì Dã thở gấp, mồ hôi thấm ướt hai bên tóc mai.
" Ba nhã nhĩ của bộ Mông Đà là bọn tạp chủng không giữ lời hứa nhất Đại Mạc, " A Mộc quệt máu trên loan đao, dùng ngón cái cọ vào bộ râu, "Thế nhưng ngươi lại tin tưởng chúng, đây là lỗi mà Tiêu Phương Húc sẽ không mắc phải."
Tiêu Trì Dã loạng choạng đứng lên, tý phược ở cánh tay phải vừa rồi bị trọng tiễn tấn công đã bị đụng cho lõm xuống, nhưng nó không nứt ra. Tiêu Trì Dã cắm Lang Lệ Đao ở chân, giơ tay tháo tý phược, buộc ở sườn thắt lưng.
Lưỡi nguyệt bị ánh lửa khuấy đảo, A Mộc nhìn bóng của Tiêu Trì Dã kéo dài trước người mình, sau lưng là Đại Mạc tịch mịch vô tận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!