Chương 23: Mưa trút

Gió mạnh tập kích qua bụi cỏ của bãi săn, vào khoảnh khắc ánh lửa bùng lên, tiếng lưỡi đao va chạm cũng bất ngờ vang.

Bữa tiệc hỗn loạn hết, Hải Lương Nghi bò dậy, không biết lấy khí lực từ đâu, đột nhiên xô vào người Phan Như Quý, quát lên: "Thiến tặc! Không được hại chủ ta!"

Lý Kiến Hằng run lẩy bẩy trên ngựa, nhìn ánh đao bóng kiếm đó, ôm chặt cổ con ngựa, nhắm tịt mắt gào khóc: "Sách An! Sách An cứu ta!"

Tiêu Trì Dã đạp mạnh Kỷ Lôi, không quay đầu mà trở tay cho một đao, đâm Cẩm y vệ có ý đồ đánh lén sau lưng một cái lạnh thấu tim. Máu nóng tóe lên nửa người hắn, hắn rút đao Lang Lệ ra, tiến lên hai bước, sau đó chém quân sĩ tám đại doanh xông tới lăn ra đất.

Thần Dương đã xoay mình lên ngựa, xách Lý Kiến Hằng dậy, gào với cận vệ của Sở vương: "Theo ta bảo vệ thái tử điện hạ, phá vòng vây hướng đông!"

Ngựa còn chưa chạy, Kỷ Lôi đã lạnh giọng nói: "Ngăn hắn lại– "

Kỷ Lôi chưa nói xong, chỉ thấy một đao đang bổ thẳng tới. Hắn giơ ngang đao cản, sau một lúc, hai tay bị ghìm nặng xuống, bị Tiêu Trì Dã đập cho một đao làm hai cánh tay vừa đau vừa tê. Cổ họng Kỷ Lôi lạc tiếng, dưới chân bị trọng lực đẩy lảo đảo, ngạc nhiên nhìn về phía trước.

Tiêu nhị!

"Ngươi giả vờ bất tài." Kỷ Lôi đột nhiên cúi thân bước, cứng nhắc nâng tay lên, tức giận quát, "Ông đây nhìn lầm rồi!"

Tiêu Trì Dã lách bên tạt gió, hắn nghiêng đầu né tránh, lưỡi đao quét xiên, mang một mảng máu tóe bên phải, lại tiếp tục xông vào Kỷ Lôi.

Lãng Đào Tuyết Khâm vọt vào, húc đổ bàn, kéo theo khăn trải bàn phi qua lửa trại. Chỉ phút chốc thế lửa bùng lên, thiêu cháy cả lều bạt và cỏ khô. Tiêu Trì Dã nhảy lên lưng Lãng Đào Tuyết Khâm trong chớp nhoáng sượt qua vai, dùng đao vỗ mông ngựa dưới thân Sở vương, trầm giọng nói: "Đi!"

"Bảo vệ hoàng thượng!" Tiết Tu Trác sải bước nhanh, kéo Hải Lương Nghi, "Hải các lão! Chúng ta bảo vệ hoàng thượng đi thôi!"

Hàm Đức đế thở dốc mãi, môi bạc mặt trắng. Tiết Tu Trác quỳ thân vác Hàm Đức đế lên, cùng với các văn thần chạy tránh lửa.

Hề Cố An muốn đuổi theo, Hoa Tư Khiêm lại chỉ thẳng vào Sở vương, nói: "Số mệnh hoàng thượng đã định, giết hay không giết đều không cần thiết nữa. Thế nhưng tối nay nhất định Sở vương phải chết! Nếu hắn chạy thoát, ngươi và ta đều mắc tội tặc đảng! Kỷ Lôi, triệu tập Cẩm y vệ, liên hợp hai ngàn thủ bị quân Thuyên Thành, bao vây bãi săn, phải giết chết Sở vương! Hề Cố An, cấp tốc về đô!

Lệnh tám đại doanh giữ nghiêm Khuất Đô!"

Lão nói đến đây lại trấn định hẳn.

"Chúng ta có hoàng tự trong tay, lại có thái hậu tọa trấn. Chỉ cần Khuất Đô không loạn, Sở vương bỏ mình, dù là Thích Trúc Âm cũng không thể làm xằng! Về phần Tiêu gia, về sau có đầy cơ hội xử lý!"

Mùi máu trên người Tiêu Trì Dã tanh nồng, hắn mím chặt viền môi. Đoạn đường này hắn nhất quyết đi qua, ai dám chặn đường, đao Lang Lệ lập tức cho đầu một nơi thân một nẻo, bất luận phe nào!

Dạ dày Lý Kiến Hằng nhộn nhạo, lại bụm miệng không dám nôn mửa.

Bốn mươi người còn lại xung quanh đều là thân binh của Tiêu Trì Dã, tuấn mã dưới thân chạy như bay không ngừng một khắc, Cẩm y vệ theo đuôi bám dai như đỉa.

Trước khi cả đám chạy gấp đến rừng cây, Tiêu Trì Dã đột nhiên nói: "Tản ra!"

Chỉ thấy bốn mươi người này đồng loạt trút bỏ trang phục thị vệ, bên trong đều giống kỵ trang của Lý Kiến Hằng như đúc. Sau đó đội ngũ rầm rầm tứ tán, từ các nơi khác nhau nhảy vào rừng cây.

Mây mờ che trăng, lại thêm khoảng cách, trong bóng tối hoàn toàn không biết được Sở vương đã trốn đi đâu.

Kỷ Lôi ghìm ngựa ngoài rừng cây, nghiêng đầu hung hăng phì nước bọt, nói: "Vây chặt bãi săn này! Đào ba thước đất mà tìm cho ta! Gặp phải Tiêu nhị, không thể đơn độc đánh cùng hắn, ít nhất bốn người thành đội, tấn công hắn!"

Cành cây quất vào mặt, Lý Kiến Hằng bị đau không ngừng lấy cánh tay che mặt. Cận vệ xung quanh đã tản ra, bên cạnh hắn chỉ còn Tiêu Trì Dã và Thần Dương.

"Xuống ngựa." Tiêu Trì Dã tóm Lý Kiến Hằng quăng xuống, để Thần Dương đỡ lấy.

Lý Kiến Hằng lăn đất bám khắp đầu, đau khổ nói: "Sách An, Sách An, ngươi muốn làm gì?"

"Thái tử điện hạ đi theo ta." Thần Dương kéo Lý Kiến Hằng dậy, "Phi ngựa trong rừng gây chú ý lắm! Cẩm y vệ giỏi bao vây lâu dài với ám sát nhất, cưỡi ngựa khác nào bia ngắm sống, không thể liều được!"

"Ta không đi!" Lý Kiến Hằng nơm nớp lo sợ níu cánh tay lại, cầu khẩn, "Sách An, chỉ ngươi mới bảo vệ ta được thôi!"

Tiêu Trì Dã nói: "Đánh ngất rồi vác đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!