Bên trong chiếu ngục đèn đuốc u ám, Thẩm Trạch Xuyên lạnh cả người, dần thở không ra hơi. Dây thừng kia trói chặt, y không ngừng động hai cổ tay, nhưng vô ích chẳng thấm vào đâu.
Túi đất chèn ép trước ngực, y như bị quăng vào đầm nước sâu, bên tai ong ong, hơi thở gấp loạn, không cách nào tiếp tục hít thở như bị chết chìm.
Thẩm Trạch Xuyên đảo mắt nhìn chằm chằm ánh nến bên ngoài thanh chắn.
Trong công đường mấy tên Cẩm y vệ đang uống rượu, khua nắm đấm hô quát, không ai rảnh quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên bị túi đất đóng ở trên chiếu cói thô ráp, cảm giác buồn nôn nghẹt thở như nước lũ vùi dập y rồi.
Đôi mắt đã hơi mờ, Thẩm Trạch Xuyên ngẩng cao đầu, cắn răng cử động chân. Hai chân bị gậy ngục đánh gần như tê dại, giờ khắc này nâng lên càng như không còn cảm giác. Y giẫm lên góc trái của ván giường gỗ, nơi đó đã bị sâu mọt cắn vữa rồi, ngày đầu tiên còn bị y ngồi lại càng nát thêm.
Hít thở càng lúc càng khó khăn.
Thẩm Trạch Xuyên đạp vào một góc kia, tận lực giẫm xuống, nhưng cái giẫm của y vô lực, thậm chí không giẫm được thành tiếng, ván giường vẫn không nhúc nhích. Mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, sau lưng áo đã ướt thấu.
Y muốn sống.
Cổ họng Thẩm Trạch Xuyên điên cuồng lạc ra tiếng u u, y cắn rách đầu lưỡi, tiếp tục dùng chân đạp ván giường.
Thi thể không còn hình người của Kỷ Mộ trở thành roi ngựa rút ra dục vọng muốn sống của y, bên tai y tựa hồ vẫn còn quanh quẩn âm thanh của Kỷ Mộ.
Y phải sống!
Thẩm Trạch Xuyên quyết tâm va vào ván gỗ kia, cuối cùng nghe "rầm" một tiếng. Ván giường bị giẫm sụp mất nửa, thân thể nghiêng đi, túi đất lăn xuống. Y như vọt lên khỏi mặt nước, ngã xuống đất há miệng thở dốc.
Trên đất lạnh lẽo, chân bị thương của Thẩm Trạch Xuyên không thuận sai khiến, y lấy cùi chỏ chống thân, mồ hôi nhỏ giọt theo sống mũi. Trong ngục lạnh lẽo, y lại cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, nóng khiến lục phủ ngũ tạng y đều cuộn trào, cuối cùng không nhịn được cúi đầu nôn khan.
Thẩm Vệ đáng chết.
Trung Bác có mười hai vạn binh mã, phân chia bố trí phòng vệ sáu châu. Sau khi sông Trà Thạch binh bại, kỵ binh Biên Sa xâm lấn tiền tuyến Đôn Châu. Chính như tên thẩm vấn nói, lúc đó vẫn còn cơ hội cứu vãn, Thẩm Vệ không chỉ có binh cường mã tráng, lương thảo phong phú, còn có thủ bị quân ba thành Đoan Châu có thể cung ứng điều phối. Nhưng hắn lại làm chuyện ngoài dự đoán của mọi người, bỏ rơi Đoan Châu, sợ sệt trốn về vương phủ Đôn Châu.
Lần chạy trốn này là khởi đầu cho Trung Bác thất thủ, ba thành Đoan Châu bị kỵ binh Biên Sa đồ thành, sĩ khí thủ bị quân sa sút, hoảng loạn rút về phía nam. Tất cả mọi người cho là Thẩm Vệ sẽ ở Đôn Châu liều chết một phen cùng mười hai bộ Biên Sa, thế nhưng hắn lại lần nữa vừa nghe đã chạy.
Quân Trung Bác liên tục bại lui, kỵ binh Biên Sa như thể rút hết cương đao sắc bén ra, cơ hồ đâm xuyên qua toàn bộ lãnh thổ sáu châu. Bọn chúng giục ngựa đến, trang phục gọn nhẹ ra trận, hoàn toàn dựa vào lấy chiến nuôi chiến để đuổi một mạch tới bên ngoài tám trăm dặm của Khuất Đô – vương thành Đại Chu.
Nếu như trong lúc rút lui Thẩm Vệ chịu thiêu hủy kho lương trong thành, tiến hành kế vườn không nhà trống, vậy thì kỵ binh Biên Sa tuyệt đối không có cách nào xâm nhập tới mức như vậy. Bởi vì bọn chúng không có quân nhu, hoàn toàn dựa vào lương thực trong thành đánh chiếm được để làm tiếp tế, một khi thiêu sạch lương thực trong thành thì kỵ binh Biên Sa dù dũng mãnh cũng phải đói bụng.
Đói bụng thì không có cách nào kéo dài tác chiến, đến lúc đó thiết kỵ Ly Bắc sẽ vượt qua sông băng chặn đường lui của mười hai bộ Biên Sa, thủ bị quân của năm quận Khải Đông từ Thiên Phi Khuyết bóp chết đường chạy trốn của mười hai bộ Biên Sa, những loan đao này trở thành cua trong rọ, nhất định không sống qua được mùa đông.
Nhưng Thẩm Vệ không làm vậy.
Hắn không chỉ từ bỏ chống lại, mà còn để lại toàn bộ kho lương trong thành cho kỵ binh Biên Sa. Kỵ binh Biên Sa dựa vào lương thực Đại Chu, tàn sát hết người của thành Đại Chu. Ngựa của bọn chúng được Thẩm Vệ nuôi cho béo tốt cường tráng, xua đuổi bách tính cùng quân sĩ bị bắt tại sông Trà Thạch, một đêm chôn sống sạch sành sanh.
Thẩm Trạch Xuyên thoát về từ cõi chết.
Khuất Đô bây giờ muốn làm rõ món nợ này, toàn bộ điều lệnh của Thẩm Vệ khi còn sống đều vô cùng tắc trách sơ sài, hắn quả thực giống như đang trong ứng ngoài hợp cùng mười hai bộ Biên Sa. Song Thẩm Vệ sợ tội tự thiêu, một cây đuốc đốt rụi chính mình, hết thảy công văn liên quan đều bị tiêu hủy, chính Cẩm y vệ làm việc như sấm rền gió cuốn giờ khắc này cũng bó tay toàn tập.
Hoàng thượng muốn tra rõ ràng, bọn họ chỉ có thể không ngừng thẩm vấn Thẩm Trạch Xuyên – người có thể biết nội tình. Thế nhưng mẹ ruột Thẩm Trạch Xuyên chính là vũ kỹ Đoan Châu. Thẩm Vệ có nhiều con lắm, y chỉ là con thứ tám, tốt xấu gì cũng đều không tới phiên y, đã sớm bị vương phủ Đôn Châu xua đuổi tới Đoan Châu nuôi tự do, e rằng chính Thẩm Vệ cũng không nhớ được mình còn có một nhi tử như vậy.
Có người muốn giết y.
Đây cũng không phải bí mật, y tiến vào Khuất Đô chính là phải thay cha chịu tội. Y là dư nghiệt còn sót lại của Thẩm thị Trung Bác, nợ cha thì con trả, sau khi kết thúc thẩm vấn trong chiếu ngục, hoàng thượng nhất định sẽ dùng mạng y để tế ba vạn quân sĩ bị chôn sống trong trận chiến sông Trà Thạch Đôn Châu Trung Bác.
Thế nhưng không phải là ám sát như thế này.
Thẩm Trạch Xuyên dùng ngón tay cái lau khóe môi, nghiêng đầu phun máu trong miệng.
Nếu như Thẩm Vệ quả thật tư thông ngoại địch, có ý mưu phản, như vậy Thẩm Trạch Xuyên sớm muộn gì cũng phải chết, hà tất làm điều dư thừa là đến ám sát y – một đứa con vợ lẽ không tên không họ? Trong Khuất Đô vẫn còn người đang không an lòng về cuộc thẩm vấn, nếu như vậy, việc Thẩm Vệ binh bại ắt có điểm kỳ lạ.
Thẩm Trạch Xuyên không biết bất cứ chuyện gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!