Chương 18: Lừa nướng

Tiêu Trì Dã an ổn nửa tháng, cuối cùng cũng nhận được hồi âm của Kỷ Lôi, chuyện thao trường đã xử lý xong rồi. Hắn lập tức ra khỏi thành, đưa cả Thần Dương đến xem địa điểm.

Đó là miếng đất hoang, trước kia là bãi tha ma, sau đó cái đài xử quyết bị dời đi, chỗ này liền trống trải.

"Tuy nói là cách trong thành một ngọn núi Phong," Thần Dương xuống ngựa đánh giá, "nhưng ở đây cũng xa quá rồi."

"Trước hừng đông chạy nửa canh giờ là đến." Tiêu Trì Dã chỉ roi ngựa về một hướng, "Phải mời nhóm lão cáo già bên Công bộ một bữa, pha thêm vật liệu bù đắp bên này, dọn dẹp một chút là tạm dùng được. Đất này nằm chếch bên, tám đại doanh cũng không tra tới được."

"Tổng đốc, đưa tiền cho bọn họ tiêu," Thần Dương nói, "không thể nói là thoải mái được."

"Không thoải mái cũng phải nhịn." Tiêu Trì Dã nói, "Dù người ta ngồi tiểu trên đầu chúng ta, thì cũng phải chiếm cho bằng được chỗ này."

"Vâng." Thần Dương không còn dám nhiều lời.

Tiêu Trì Dã ở đến tận hoàng hôn mới phi ngựa trở về. Hắn vừa vào thành đã thấy thị vệ của Lý Kiến Hằng đang trông ở cửa chờ hắn.

"Chuyện gì?" Tiêu Trì Dã ghìm ngựa hỏi.

Thị vệ hành lễ, nói: "Điện hạ đặt bàn ăn ở Hủy Hương Lâu trên phố lớn Đông Long rồi, đang chờ Tổng đốc đại nhân qua dùng cơm ạ."

Tiêu Trì Dã suy nghĩ một chút, giục ngựa phi qua.

Phố lớn Đông Long gần sông Khai Linh, màn đêm vừa buông xuống, đèn soi sáng rực rỡ. Hai bên đều là tửu lâu hoa phường, trên sông cũng có đủ kiểu thuyền hoa.

Tiêu Trì Dã xuống ngựa dưới Hủy Hương lâu, chưởng quỹ lập tức đi theo sau hắn, rồi tự dẫn hắn lên lầu. Chờ tới khi hắn vén mành liếc nhìn, mới biết bữa ăn này không đơn giản.

Người đang ngồi đều là những cái tên từng nghe qua, dù thân phận thấp nhất cũng là tiểu công tử có cha huynh làm quan. Bên cạnh Sở vương là một tiểu thái giám trẻ tuổi, trông rất thanh tú, hẳn là đứa cháu mà Phan Như Quý tìm được sau khi Tiểu Phúc Tử chết.

"Sách An đến rồi!" Lý Kiến Hằng chào hắn, "Mau vào chỗ đi, đang chờ ngươi cả đấy!"

Tiêu Trì Dã tùy ý chọn vị trí chưa ai ngồi, cười nói: "Bày biện lớn thế."

"Ta giới thiệu với ngươi chút. Vị này là cháu của Phan công công, Phong Tuyền, Phong công công!" Lý Kiến Hằng nói với Phong Tuyền, "Vị này là huynh đệ tốt của ta, nhị công tử của Tiêu gia Ly Bắc, Tổng đốc Cấm quân Tiêu Sách An."

Dung mạo Phong Tuyền dễ nhìn hơn so với Tiểu Phúc Tử, hắn quy củ hành lễ với Tiêu Trì Dã, nói: "Ngưỡng mộ đại danh Tổng đốc đã lâu."

Đối diện là Hề Hồng Hiên đang vắt chéo chân, một người chiếm tới hai chỗ, trên cái mặt béo nóng đến nỗi túa mồ hôi. Hắn nói: "Miễn hết khách sáo đi. Điện hạ, hôm nay còn có vị khách nào chưa tới à? Đến thì khai tiệc đi thôi!"

Lý Kiến Hằng nhíu nhíu mày với Tiêu Trì Dã, nói: "Vẫn còn mời một vị khách quý mà chư vị đều muốn gặp gỡ đấy."

Tiêu Trì Dã bị hắn bất ngờ ra hiệu làm cho chẳng hiểu gì, đúng lúc nghe người hầu phía sau chạy vào vén rèm, khẽ hô một tiếng: "Khách quý đến!"

Trong bữa tiệc yên tĩnh hẳn đi.

Tiêu Trì Dã quay đầu, thấy Thẩm Trạch Xuyên mặc đồ Cẩm y vệ đang sải bước vào đây. Thẩm Trạch Xuyên thấy hắn liền ngây người rõ ràng. Nhưng dáng vẻ ngây người này lại lộ liễu quá, trái lại khiến Tiêu Trì Dã không tin nữa.

Người đang ngồi đều biết giữa bọn họ bất hòa, bỗng chốc bầu không khí trở nên quái lạ, cùng nháy mắt ra dấu xem kịch vui.

Lý Kiến Hằng nhiệt tình nói: "Đây là Thẩm Lan Chu, mọi người đều nhận ra phải không? Lan Chu, vào chỗ đi. Chưởng quỹ, khai tiệc!"

Tiêu Trì Dã cảm thấy Lý Kiến Hằng bị quỷ ám rồi, còn thật sự vì khuôn mặt kia mà mời người tới.

Thẩm Trạch Xuyên cố tình chọn vị trí bên cạnh Tiêu Trì Dã, lúc ngồi xuống hai người liếc nhau một cái.

"Vị này chính là Thẩm Lan Chu gần đây danh chấn Khuất Đô nhỉ." Hề Hồng Hiên liếc Thẩm Trạch Xuyên mấy lần, "Quả đúng là trăm nghe không bằng một thấy!"

"Nghe nói Lan Chu này ấy à." Lý Kiến Hằng nói, "Mẫu thân y năm đó cũng là Đoan Châu nhất tuyệt đó, Thẩm Vệ chịu bỏ nửa cái vương phủ mới ôm được mỹ nhân về! Y có thể không đẹp sao?"

Trong bữa tiệc cười đùa hỗn tạp, có công khai có ngấm ngầm đưa ánh mắt liếc tới khuôn mặt Thẩm Trạch Xuyên, ngay cả Phong Tuyền cũng tặc lưỡi cảm thán: "Nếu vị này là nữ nhân…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!