Chương 16: Bạo vũ

Đêm muộn nổi gió, mưa theo đó rơi xuống.

Tiêu Trì Dã mặc mưa phi ngựa, lúc đến Quốc tử giám nghe thấy Cao Trọng Hùng đang ngửa mặt hô to: "Không giết quốc tặc, chúng nộ khó bình (khó bình lửa giận của nhiều người)!"

Bọn học sinh phía sau dập đầu, đồng thanh hô lên: "Không giết quốc tặc, chúng nộ khó bình!"

Mưa bụi bắn toé, làm ướt áo bào và mũ tóc của nhóm học sinh.

Tiêu Trì Dã ghìm ngựa lại, móng ngựa đạp rộn trên đất. Hắn nhìn một lúc, cao giọng nói: "Sao không làm sớm đi? Nếu năm đó khi dư nghiệt vào đô, chư vị quỳ thỉnh như vậy, hắn tuyệt đối không giữ nổi cái mạng này."

Ngực Cao Trọng Hùng chập trùng, hắn nói: "Tổng đốc đại nhân, sửa đổi nhân lúc hãy còn chưa muộn. Bây giờ cánh dư nghiệt chưa đủ cứng cáp, chỉ cần hoàng thượng chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nghiêm xử hắn, cũng coi như là an ủi trung hồn của Trung Bác!"

"Khẩu dụ của thiên tử hoàn toàn không có đạo lý thay đổi liên hồi." Tiêu Trì Dã nói, "Các ngươi quỳ như vậy, không phải là thỉnh hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, mà là bức hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban. Chư vị đều là người kính hiếu trung tín trong thiên hạ, có cả trăm cách để thỉnh, cớ sao đến mức phải dùng tối hạ sách này?"

"Tổng đốc," Cao Trọng Hùng ngửa đầu, "Văn chết can, võ chết chiến! Nếu muốn ta trơ mắt nhìn hoàng thượng bị người lừa gạt, mê muội hành sự, chằng bằng tối nay bắt chúng ta lấy máu tưới ngự đài, lấy cái chết để tỏ rõ ý chí!"

Tiêu Trì Dã nói: "Hơi một tí là dùng cái chết bức người, xưa nay văn thần chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"

Mưa càng lúc càng lớn, bọn học sinh vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Trì Dã xuống ngựa, ngồi xổm trước mặt Cao Trọng Hùng. Mưa to như trút nước, hắn ghé gần lại hỏi: "Rốt cuộc là ai đã xui vậy?!"

Mặt Cao Trọng Hùng hiện vẻ dứt khoát quyết không thay đổi, hắn nói: "Lòng trung quân thúc giục!"

Tiêu Trì Dã biểu lộ khinh thường: "Ta thấy không phải. Nếu như ngươi muốn bảo đảm cho người ngoài, tất nhiên là được. Chỉ có điều việc ngươi làm tối nay liên lụy ba ngàn đồng môn phía sau. Nếu thiên tử giận dữ, cho tối nay máu chảy thành sông, ngươi sẽ không hề khác dư nghiệt Thẩm thị kia chút nào, đều là tội nhân thiên cổ. Sợ nhất là không phải vậy đâu, sợ nhất chính là ngươi đã đầu rơi xuống đất rồi, hoàng thượng vẫn cứ không chịu thu hồi lệnh.

Ngươi học hành gian khổ mười hai năm, chính là để làm thương làm côn cho kẻ khác sao?"

Cao Trọng Hùng nhấc cánh tay gạt nước mưa trên mặt, nói: "Việc ta làm chính là việc trung nghĩa, khác hoàn toàn với Thẩm thị bán nước! Cho dù tối nay ba ngàn học sinh chúng ta bỏ mạng ở đây, máu tràn ngự đài, cũng là vì hoàng thượng!"

Tiêu Trì Dã nói: "Tình hình bây giờ đã vậy, trong cung đã không rút lệnh nhậm chức của Thẩm Trạch Xuyên, cũng không đưa ra thánh chỉ động viên học sinh. Ý tứ của hoàng thượng, ngươi còn chưa rõ sao?"

"Hoàng thượng một ngày chưa rút lệnh đã ban ra." Cao Trọng Hùng nói, "Chúng ta liền một ngày không ăn, không đứng, không lùi!"

Sấm giông nổ vang, Tiêu Trì Dã đứng dậy. Thần Dương định bung dù cho hắn, bị hắn giơ tay ngăn cản. Nước mưa thấm ướt áo bào, yêu bài treo bên hông cũng đọng nước chảy.

"Tổng đốc." Thần Dương bỗng nói khẽ, "Cẩm y vệ đến rồi!"

Tiêu Trì Dã trong mưa quay đầu lại, thấy Kiều Thiên Nhai giục ngựa vừa tới, xuống ngựa ôm quyền hành lễ với hắn từ xa.

Bọn học sinh nhìn thấy đề kỵ, nhất thời rối loạn cả lên.

"Việc này vướng tay chân, thật ngại phiền cho Tổng đốc." Kiều Thiên Nhai dìu đao nở nụ cười, "Liên quan Cẩm y vệ chúng ta, dĩ nhiên nên để Cẩm y vệ tự giải quyết."

"Giải quyết?" Tiêu Trì Dã nhấc cánh tay như thờ ơ vô ý, đặt lên vai Kiều Thiên Nhai, nói, "Trấn phủ muốn giải quyết thế nào đây? Một đám học sinh tay không tấc sắt, sao phải đến mức động tới Cẩm y vệ?"

"Ở Khuất Đô này, hoàng thượng to nhất." Kiều Thiên Nhai chếch con ngươi, "Ai có gan làm trái hoàng lệnh, kẻ đó chính là kẻ địch của Cẩm y vệ."

Tiêu Trì Dã nhìn thẳng hắn, sau chốc lát hai người cùng cất tiếng cười to.

"Huynh đệ giỏi," Tiêu Trì Dã nói, "can đảm lắm."

"Mưa lớn rét đậm." Ngón tay dìu đao của Kiều Thiên Nhai siết chặt, nói, "Ta sai người đưa Tổng đốc hồi phủ vậy."

"Ta mới tới được lúc thôi." Tay Tiêu Trì Dã đặt trên bả vai Kiều Thiên Nhai không động, khiến tay đang nắm chặt chuôi đao của hắn cũng không động nổi, trên mặt thì vẫn cười nói, "Đợi thêm chút cũng không sao."

Kiều Thiên Nhai nói: "Việc này không dễ xử lý, Tổng đốc hà tất phải khuấy đống nước bẩn này."

Tiêu Trì Dã nói: "Chính là bởi không dễ xử lý, mới không thể tận diệt. Những học sinh này đều là trọng khí quốc gia, thiếu một ai cũng gánh không nổi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!