Tiêu Kí Minh khép áo khoác đứng dưới đèn lồng, Triêu Huy trông ở phía sau, nói: "Tính tính canh giờ đáng lẽ trở về rồi, nãy người đi đón bảo công tử tự giục ngựa đi, sao vẫn còn chưa tới."
Tiêu Kí Minh thở ra khí lạnh, lẳng lặng nhìn trời chốc lát, nói: "Trước đây trong lòng nó mà không thoải mái là muốn thúc ngựa phi dưới dãy Hồng Nhạn. Thói quen này không thay đổi được."
Triêu Huy nói: "Cấm quân tốt xấu gì cũng là một chốn."
Tiêu Kí Minh chuyển ánh mắt qua, hỏi: "Ngươi biết điều cha hối tiếc nhất đời này là gì không?"
Triêu Huy thành thực lắc đầu.
Tiêu Kí Minh nói: "Chính là sinh ra A Dã quá muộn. Ba năm trước, chúng ta gặp phục kích dưới chân Hồng Nhạn. Viện binh của cha chưa tới, A Dã mang theo hai mươi kỵ binh vốn được đưa để làm thủ vệ cho nó, phi ngựa đêm vượt sông Hồng, lần mò trong vũng bùn tới tận nửa đêm, đốt rụi lương thực Biên Sa. Lúc ta thấy nó cả người vừa thối lại bẩn, ngâm trong nước nát cả vết thương trên đùi. Năm đó nó mới mười bốn tuổi, ta hỏi nó sợ không, nó nói chơi rất vui.
Cha thường bảo người nhà họ Lục là ưng của đại mạc, người nhà họ Tiêu là chó của Ly Bắc. Ta không thích câu này, nhưng về sau chúng ta xuất binh giống như con chó bị tròng dây khóa, chẳng còn sảng khoái như mười mấy năm trước nữa. Ta chiến đến hôm nay, đã không còn tính hăng lâu rồi. Người nhà họ Tiêu không phải chó, mà bây giờ còn giữ được tính sói chỉ có A Dã thôi. Thứ nó niệm trong mộng là núi non Ly Bắc, giờ khắc này lại phải để nó lại Khuất Đô quên đi tự do phi ngựa. Ta và cha đều có lỗi với nó."
Triêu Huy trầm mặc chốc lát, nhìn Tiêu Kí Minh, nói: "Thế tử hà tất tự coi nhẹ mình. Công tử có thiên tính lỗ mãng, vốn không phải là người phù hợp làm tướng thủ thành. Bất luận hắn sinh ra sớm một chút, hay là trễ một chút, Ly Bắc đều không thể do hắn chưởng quản. Thống soái cần phải có tính nhẫn qua muôn vàn thử thách, còn phải có nghị lực vững vàng như bàn thạch, công tử không làm được đâu."
Tiêu Kí Minh không lên tiếng nữa.
Tối nay gió lớn, quét sượt qua đèn lồng đung đưa. Chủ tớ hai người đợi gần nửa canh giờ, thấy xa xa có người đánh ngựa tới.
"Thế tử!" Người trên ngựa lăn xuống nói, "Công tử có chuyện rồi!"
Triêu Huy lập tức dìu đao hỏi: "Công tử đang ở đâu?"
* * *
Nửa canh giờ trước.
Thẩm Trạch Xuyên mang còng, bị tiểu kỳ đẩy xuống bậc.
"Xướng." Tiểu kỳ ở phía sau sốt ruột giục, "Nhanh, mau xướng mấy câu!"
Thẩm Trạch Xuyên không lên tiếng, nhìn về phía người đang ngồi trong bóng ngả của tường. Y thấy Hải Đông Thanh là ngực lại nhói, không khỏi mím chặt viền môi, đứng nguyên tại chỗ.
Tiêu Trì Dã nói: "Ngươi đứng lại đây."
Thẩm Trạch Xuyên thở ra khí nóng, chậm rãi dịch chân, đứng cách Tiêu Trì Dã không xa.
Tiêu Trì Dã đứng dậy nói: "Mẹ ngươi là ai?"
Thẩm Trạch Xuyên nói: "Vũ kỹ Đoan Châu."
"Xướng khúc đi." Ánh mắt Tiêu Trì Dã khiến người sợ đến hoảng, "Thẩm lão cẩu không dạy ngươi, thể nào cũng phải có người dạy ngươi cái khác."
Thẩm Trạch Xuyên cúi đầu né tránh, dường như rất sợ hắn, nói: "… Ta không biết."
"Ngẩng đầu coi." Tiêu Trì Dã dùng chân đẩy đèn lồng ra, "Sợ ta?"
Thẩm Trạch Xuyên đành phải ngẩng đầu, ngửi thấy được mùi rượu.
Tiêu Trì Dã nói: "Không xướng cũng được, tìm đồ cho ta."
Thẩm Trạch Xuyên giơ hai tay, ra hiệu mình vẫn đang mang còng.
Tiêu Trì Dã cau mày, nói: "Cứ để vậy mà tìm."
Thẩm Trạch Xuyên liền ngồi xổm người xuống, bắt chụp mấy nắm tuyết.
Tiêu Trì Dã lạnh lùng theo dõi trên đỉnh đầu y, nói: "Lại đứng lên đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!