Tranh thủ hai ngày cuối cùng của đợt nghỉ Tết, Khương Niệm đã rủ rất nhiều bạn bè cùng đi uống rượu.
Quán bar nhộn nhịp về đêm.
Nguyễn Hãn và Hứa Hạ đã đi du lịch nước ngoài về.
"Này, đã công khai đến mức này rồi sao?" Nguyễn Hãn nhìn thấy nhẫn đôi trên ngón tay của Diêu Nhiễm và Khương Niệm không khỏi nói.
Khương Niệm nhìn Nguyễn Hãn cùng bé con của cô ấy, cười nói: "Nguyễn tổng không phải cũng công khai sao? Ngày ngày ở trong vòng bạn bè đều thể hiện tình cảm của mình."
Sắc mặt Hứa Hạ nóng lên, ngượng ngùng vì bị chọc.
Nguyễn Hãn nhìn thấy, lặng lẽ mỉm cười. Bình thường nàng luôn nhút nhát, mọi người đều cho rằng cô nàng này là một cô gái hiền lành và vô hại, nhưng khi hai người ở riêng, nàng không nhẹ nhàng cũng không nghiêm túc.
"Chúc mừng hai người lại được bên nhau." Nguyễn Hãn nói rồi nâng ly chúc mừng họ, đoán chừng Diêu Nhiễm không thể buông, nên hai người không chia tay.
Diêu Nhiễm cụng ly với cô, mỉm cười mà không nói lời nào.
"Nào, Khương Niệm, chúng ta uống rượu đi."
Khương Niệm luôn là người có thể khuấy động bầu không khí nhất trong đám đông, tối nay cô gặp rất nhiều bạn bè ở đây, bọn họ đều kéo cô đi uống rượu.
Diêu Nhiễm lén nhìn cô.
Khương Niệm biết nàng có ý gì.
"Khương Niệm, bạn gái của cậu lạnh lùng như vậy, làm sao mà cậu theo đuổi được thế?"
Khương Niệm liếc nhìn Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm cũng nhìn cô, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Khương Niệm lập tức hiểu ra, quá xấu hổ nên không nói gì.
Bầu không khí tối nay tốt đến nỗi Khương Niệm không thể ngăn được sự nhiệt tình của mọi người, nên uống rất nhiều.
Diêu Nhiễm bình thường ở bên ngoài tỏ ra nghiêm túc, cho nên Khương Niệm cư xử ngoan ngoãn, cùng lắm chỉ lén lút nắm tay dưới gầm bàn. Nhưng sau khi uống quá nhiều, cô không còn quan tâm nữa, dưới ánh mắt của mọi người, cô trực tiếp ôm Diêu Nhiễm vào lòng, tựa vào người Diêu Nhiễm.
"Chậc, chậc, chậc."
Có người cất giọng trêu chọc.
Diêu Nhiễm nhìn cô nói: "Uống ít thôi."
Khương Niệm ôm Diêu Nhiễm càng ngày càng chặt, dụi mặt vào mặt nàng: "Hôm nay vui quá, đây là ngoại lệ, lần sau em sẽ không dám làm như vậy."
Có nhiều người đang nhìn, Diêu Nhiễm thì thầm với cô: "Người tôi có mùi rượu, đừng ôm."
Khương Niệm nhẹ nhàng nói: "Em mà ôm người khác chị sẽ ghen cho coi."
Diêu Nhiễm: "…"
Bị một kẻ say rượu trêu chọc.
Khương Niệm ôm không thấy đủ, môi di chuyển đến cổ nàng
Diêu Nhiễm vội vàng cúi đầu nói: "Đừng quậy nữa, còn ở bên ngoài."
"Ừm…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!