Chương 86: Hoàn - Sẽ luôn ở đó vì chị

Họ nói về những chuyện phiếm hàng ngày, cuộc trò chuyện qua video kéo dài hơn một tiếng. Diêu Nhiễm kết thúc cuộc gọi khi nghe thấy Tiết Doanh gọi Khương Niệm.

Diêu Nhiễm tạm thời không đề cập đến chuyện công khai của mình với Khương Niệm, sợ Khương Niệm lo lắng, ảnh hưởng đến sự vui vẻ và thoải mái của Khương Niệm trong kỳ nghỉ lễ.

Nếu mà trước đây, Diêu Nhiễm sẽ rủ Nguyễn Hãn đi du lịch cùng nhau trong dịp Tết, nhưng năm nay Nguyễn Hãn đã có sự sắp xếp riêng. Cô và Hứa Hạ có thể đăng bảy hoặc tám khoảnh khắc mỗi ngày, không còn giấu giếm chuyện tình cảm nữa.

Sáng hôm sau khi Diêu Nhiễm thức dậy, nàng đi đến cửa sổ cao từ trần đến sàn, nhìn thấy gió và tuyết bên ngoài, không thích hợp để đi du lịch hôm nay.

Làm một bữa sáng đơn giản, rồi thực hiện một số công việc ở nhà. Diêu Nhiễm có một ngày đơn giản và nhàm chán. Cuộc sống kiểu này từng là chuẩn mực đối với nàng, nhưng giờ đây nó lại trở thành một ngoại lệ và nàng không quen với nó.

Buổi chiều, uống xong hai ly cà phê, nàng ngước mắt lên liền thấy trời đã dần tối. Tuyết ngoài cửa sổ chưa ngừng rơi nhưng đã nhỏ đi rất nhiều, bồng bềnh nhẹ nhàng và lãng mạn. Nàng vô thức tính toán thời gian trong đầu, xem còn bao nhiêu ngày nữa Khương Niệm mới trở về.

Một lúc sau, bầu trời trở nên tối đen hoàn toàn.

Diêu Nhiễm đang buồn chán thì nhận được cuộc gọi của Khương Niệm, nàng bắt máy.

"Chị có nhà không?"

"Đang ở nhà."

"Em đã mua hoa cho chị, một chút nữa sẽ được giao đến."

"Lại mua hoa." Diêu Nhiễm cười nói, bình thường cô vẫn thỉnh thoảng tặng hoa cho nàng, cũng không nhất thiết phải vào ngày lễ. Có lẽ vì đêm qua cô cảm nhận được nàng đang chán nản.

Khương Niệm cười không nói gì.

Đợi khoảng mười phút, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Diêu Nhiễm đi đến cửa ra vào, nhìn thấy người ở cửa, đứng im một lúc, sau đó cau mày mỉm cười. Sự ngạc nhiên bất ngờ khiến tim nàng đập nhanh.

Khương Niệm đứng ở cửa ôm một bó hoa lớn, cười toe toét, trên tóc có bông tuyết. Cô hào hứng hỏi: "Chị có thích không?"

Diêu Nhiễm mỉm cười, thấy khuôn mặt cô bị gió bắc làm cho đóng băng, liền cầm hoa kéo cô vào nhà.

Sau khi vào, Khương Niệm cảm thấy ấm áp. Hôm nay ở Bắc Lâm quá lạnh, quần áo của cô không đủ dày.

"Sao hôm nay em về lại mà không báo cho tôi biết? Để tôi đi đón."

Khương Niệm cười mắng thầm, nàng thật đúng là dị ứng với sự lãng mạn. Hơn nữa hôm nay tuyết rơi dày đặc, đường đi lại khó khăn, cô không nỡ để nàng ra đón.

Tứ Mao cũng lập tức chạy tới.

Khương Niệm sờ đầu Tứ Mao, cười nói: "Ở nhà với mẹ sao?"

Tứ Mao lè lưỡi, vẫy đuôi thật mạnh.

Diêu Nhiễm giúp Khương Niệm cởi chiếc áo khoác bông phủ đầy tuyết, bông tuyết tan chảy và trở nên ẩm ướt.

Khương Niệm nhân cơ hội ôm nàng vào lòng, một cái ôm thật sâu, mũi đỏ bừng cười với nàng.

Diêu Nhiễm cũng ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: "Em bận tâm tôi à?"*

*Câu này phải hỏi Gemini nha, chứ dịch từng chữ không có nghĩa 😅

"Nếu có người nhớ em nhiều như vậy, em đương nhiên phải nhanh chóng trở về." Khương Niệm nói: "Không có chuyến bay vào sáng sớm, nên bây giờ mới về tới."

Nói về là về ngay, sự nhiệt tình của cô không hề thay đổi. Diêu Nhiễm chạm vào đôi má lạnh ngắt để giúp cô sưởi ấm.

Khương Niệm thoải mái với sự vuốt ve của nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!