Chương 85: Tôi muốn gặp em

Tết Nguyên Đán trong nháy mắt đang đến gần. Khu Xuân Phong có rất nhiều đồ trang trí màu đỏ, hương vị của năm mới ngày càng đậm đà.

Studio sắp đóng cửa nghỉ Tết, hai ngày nay có nhiều cuộc hẹn hơn bình thường, Khương Niệm bận rộn đến hơn chín giờ tối.

Nếu Diêu Nhiễm tan làm sớm, nàng sẽ mang bữa tối tới và hai người sẽ cùng ăn trong văn phòng. Ăn tối xong, nàng ở trong phòng làm việc một lúc, đợi Khương Niệm làm xong, hai người cùng nhau về nhà.

Đêm nay đã hơn chín giờ, Khương Niệm trở lại văn phòng, nhìn thấy Diêu Nhiễm, lười biếng ôm lấy nàng.

"Mệt?" Diêu Nhiễm hỏi cô.

"Đúng rồi."

Khương Niệm nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.

Diêu Nhiễm nhìn cô và mỉm cười nhẹ nhàng, bình thường trong cô rất ngầu, nhưng thực tế lại rất quyến rũ.

Khương Niệm vốn là một Tao Bao, nhưng ngoại trừ Diêu Nhiễm, cô không thực sự đi quyến rũ và thân mật với người khác. Trước khi mối quan hệ chưa xác lập, cô chỉ thích đối xử mềm mỏng và dịu dàng với Diêu Nhiễm, dù không được.

Diêu Nhiễm để cô ôm, đưa tay xoa gáy cô, nàng biết cô cúi đầu làm việc lâu sẽ khó chịu. "Chúng ta về nhà đi"

"Ừ." Khương Niệm mỉm cười đáp lại, cô rất thích nghe Diêu Nhiễm thì thầm vào tai mình. Nghĩ rằng còn vài ngày nữa là đến đêm giao thừa, cô hỏi: "Chị sẽ ở nhà đón Tết à?"

"Ừm."

Khương Niệm cảm thấy mình hỏi thừa, nhất định phải về nhà rồi.

Diêu Nhiễm nhìn cô: "Em đi Hải Thành à?"

Khương Niệm đã hai năm không trở lại Khương gia. Tết Nguyên Đán là một dịp để đoàn viên. Cô thường đến Hải Thành ở cùng Tiết Doanh, hai mẹ con rất yên bình và thoải mái.

"Ừ, em thường ở với mẹ."

"Sẽ rất vui."

Khương Niệm ôm eo nàng, trong mắt có chút không cam lòng: "Chúng ta phải xa nhau mấy ngày…"

Diêu Nhiễm nói với cô: "Không lâu lắm đâu."

Khương Niệm nhướng mày, giọng điệu bất mãn nói: "Chị không phải là không muốn rời xa em sao?"

Diêu Nhiễm cười nhạo cô thật phù phiếm.

Đêm trước giao thừa, Khương Niệm đi Hải Thành, Diêu Nhiễm chở cô ra sân bay.

Khương Niệm tháo dây an toàn, không xuống xe: "Em sẽ mua quà cho chị."

Diêu Nhiễm: "Được."

"Em đi đây."

Khương Niệm cố ý nán lại.

Thủ thuật nhỏ này thật dễ đoán, Diêu Nhiễm không khỏi bật cười, thỏa mãn suy nghĩ nhỏ nhặt của ai đó, nghiêng người hôn lên khóe môi cô: "Đi đường bình an."

Khương Niệm không có phản ứng, lợi dụng khoảng cách gần ôm lấy nàng, hôn thật sâu. Diêu Nhiễm ngầm hiểu, mở đôi môi đỏ mọng của mình, biết rằng cô sẽ không dừng lại ở đó, nên nương theo.

Một lúc sau, Khương Niệm mới buông ra, trong mắt mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: "Em sẽ nhớ chị."

Diêu Nhiễm cảm thấy nụ cười này thật ngọt ngào, xoa mặt Khương Niệm nói: "Sắp trễ rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!