Im lặng hồi lâu, Nguyễn Hãn không tiếp tục hỏi những câu hỏi rõ ràng nữa, thay vào đó nói: "Dù sao thì bây giờ cậu cũng rảnh, chúng ta nói xem cậu thích gì đi. Có muốn tôi giới thiệu cho cậu một anh chàng đẹp trai không? Tôi quen rất nhiều kiểu người."
"Không có hứng thú." Diêu Nhiễm từ chối không chút do dự, biết rằng Nguyễn Hãn quan tâm đ ến mình, "Đừng lo lắng về điều đó, bây giờ tôi ở một mình vẫn ổn."
Đối với nàng, tình yêu không phải là một điều thiết yếu, không cần đánh đổi mọi thứ để có được nó. Nàng tự nhận thức được rằng những người như nàng không thích hợp cho các mối quan hệ, nàng thích hợp ở một mình hơn.
Nguyễn Hãn có thể hiểu được cảm giác này khi cô mất hứng thú với đàn ông, bởi vì cô cũng cảm thấy như vậy. Cô nhìn Diêu Nhiễm, mỉm cười nói: "Này, cậu đã cự tuyệt đàn ông như vậy, chẳng lẽ cậu cũng giống như tôi, lại thích phụ nữ sao?"
Nguyễn Hãn thản nhiên nhắc tới, chỉ như một lời đùa.
Nhưng người nghe hữu ý.
Khuôn mặt đó và tình huống tối qua hiện lên trong đầu Diêu Nhiễm một cách vô thức, nàng không thể thoát khỏi nó. Nàng chạm vào ly nước và uống thêm một ngụm.
Chuyện ngoài ý muốn khi say rượu và bốc đồng, chẳng có gì đáng suy nghĩ.
"Cậu không biết đâu, hiện tại con gái rất thích phong cách của cậu. Cậu không để ý rằng mỗi lần cậu tới Thời Gian, phụ nữ nhìn cậu nhiều hơn cả nam giới." Nguyễn Hãn nói tiếp, càng ngày càng nhiệt tình, "Cậu có thể thử ở bên một người phụ nữ xem sao… Có lẽ cậu không cảm thấy chán ghét?"
"Được rồi." Diêu Nhiễm đột ngột ngắt lời Nguyễn Hãn. Nàng không biết tại sao, nhưng lời nói của Nguyễn Hãn dường như luôn hướng về điều này. Bây giờ nàng chỉ muốn nói chuyện trong sáng, không muốn tiếp tục những chuyện này nữa, nàng thúc giục: "Đổi chủ đề đi."
Nguyễn Hãn nghĩ lại, quả thực không biết bên ngoài có nữ nhân nào theo đuổi nàng không? Nhưng Diêu Nhiễm không bao giờ quan tâm. Cô bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế: "Được rồi, chúng ta đổi chủ đề. Ngày mai Diêu tiểu thư có rảnh không?"
Diêu Nhiễm hỏi: "Ừ, có chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn xăm hình."
"Xăm hình?" Diêu Nhiễm nhìn Nguyễn Hãn
"Sao đột nhiên cậu lại muốn làm điều này?"
"Chỉ là thấy hứng thú thôi, tôi định xăm ở eo. Khi tôi cởi áo trên giường, bạn gái tương lai của tôi chắc chắn sẽ không chịu nổi."
Diêu Nhiên nhịn không được, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nghĩ kỹ chưa?"
Phải suy nghĩ thật kỹ trước khi để lại dấu vết trên người mình.
"Đương nhiên là tôi đã suy nghĩ rồi, tôi đã đặt hẹn một tháng trước và quyết định được mẫu xăm, chiều mai tôi sẽ đến xem." Nguyễn Hãn vui vẻ nói: " Là Tiểu Quý quán bar chúng ta giới thiệu. Tôi nghĩ là nơi uy tín."
Đã lên kế hoạch từ một tháng trước, Diêu Nhiễm không nói thêm gì nữa. Nguyễn Hãn có tính cách như vậy, cô sẵn sàng thử bất cứ điều gì. Về việc sau này có hối hận hay không, cô nói đó là chuyện của sau này..
Diêu Nhiễm không giống Nguyễn Hãn. Phong cách xử lý của nàng và Nguyễn Hãn giống như hai thái cực, một thì quá tùy tiện và một thì quá lý trí.
"Tôi đã gặp người thợ xăm đó một lần. Đó là một cô gái, rất xinh đẹp, đặc biệt là dáng người."
Diêu Nhiễm liếc nhìn cô: "Cậu không phải muốn xăm hình vì điều này đúng không?" Nguyễn Hãn thực sự có thể như vậy.
"Không phải vậy đâu." Nguyễn Hãn cười nói: "Xăm hình đau lắm, nên tìm một cô thợ xăm xinh đẹp, có thể khiến tôi phân tâm một chút. Tôi đã đợi hơn một tháng mới có mẫu hình xăm đó."
Diêu Nhiễm mỉm cười không nói gì, nghe Nguyễn Hãn nói như vậy, chắc người đó đẹp thật mới khiến cô sẵn sàng chờ đợi một tháng.
"Cậu biết tôi sợ đau mà, ngày mai đi chung đi, tiếp thêm dũng khí cho tôi." Nguyễn Hãn nói thêm.
Diêu Nhiễm không hiểu lắm: "Cậu sợ đau à?"
"Dù có đau thì tôi cũng muốn."
Diêu Nhiễm đồng ý.
________
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!