Chương 49: Hãy để tôi nghỉ ngơi một lúc

Khương Niệm luôn thẳng thắn trong mọi việc mình làm. Diêu Nhiễm mặc dù dè dặt và kiềm chế, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng cô vẫn có thể nắm bắt được một số manh mối. Cô biết chính xác Diêu Nhiễm sẽ biểu hiện như thế nào khi nàng có h@m muốn, thực tế là chuyện đó đã xảy ra khi họ hôn nhau tối qua.

Cái miệng nhỏ này cái gì cũng nói ra được… Diêu Nhiễm nghe được câu hỏi phát ra từ Khương Niệm, khiến cổ nàng càng nóng hơn.

Đó chỉ là phản ứng bình thường của cơ thể, thừa nhận cũng không có gì sai. Khương Niệm nhìn nàng, không khỏi bật cười.

Còn dám cười! Diêu Nhiễm có chút xấu hổ, cắn môi cô.

Khương Niệm bị cắn mạnh, kêu lên một tiếng: "Ah."

Diêu Nhiễm tưởng mình đã cắn quá mạnh, ánh mắt dịu lại, tiến lại gần cô.

Khương Niệm ngước mắt lên, không cho Diêu Nhiễm có thời gian phản ứng, lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, m út mấy cái, không khỏi thở dài nói: "Đừng nhịn nữa, được không?"

Cô nói một cách lo lắng và buồn bã. Cô đã giữ lời này trong lòng rất lâu rồi, rõ ràng họ có tình cảm mãnh liệt với nhau, nhưng lại cố tình chịu đựng. Chính vì thích nhau nên mới có phản ứng như vậy, nhưng Diêu Nhiễm lại luôn kìm nén sự thôi thúc giữa họ.

Diêu Nhiễm cảm thấy nhẹ nhõm và đầu hàng.

Nàng chưa kịp nói, Khương Niệm đã nhịn không được tiếp tục hôn lên, từ nông đến sâu.

Diêu Nhiễm bị hôn, nàng không thể cưỡng lại, nhắm mắt và mở môi, để Khương Niệm hôn nàng thật sâu và cuồng nhiệt.

Vũ điệu giữa môi và lưỡi có thể làm giảm tình trạng khô hạn nhưng cũng khơi dậy sự khô nóng khác.

Lần đầu tiên gặp gỡ, hai người không hề chậm rãi và trong sáng khi ở bên nhau, mà đã nhanh chóng ngủ với nhau.

Mặc dù một mặt cực kỳ trực tiếp nhưng mặt khác cũng rất vi tế. Khi thân thiết, một người nhiệt tình, chủ động, người kia lại nhẹ nhàng, hợp tác. Họ phối hợp với nhau rất nhịp nhàng.

Dường như họ được định sẵn phải vướng vào nhau.

Không khí càng lúc càng nóng hơn, nụ hôn sâu càng ngày càng say đắm.

Một giọng nói vang lên từ bên ngoài:

"Chị Niệm đâu rồi?"

"Chắc cô ấy hết việc và về rồi."

"Hả?"

"Thích hợp để hẹn hò bạn gái lúc này"

Có người qua lại, trong studio cách âm không tốt, bên ngoài có thể nghe rõ.

Khương Niệm cũng không để ý, vừa hôn vừa bắt đầu dùng đầu ngón tay cởi khuy sườn xám.

Cổ áo từng chút một nới lỏng ra, sau đó là môi đỏ mọng hôn lên một cái, Diêu Nhiễm nhướng mày, lơ đãng nói: "Khương Niệm."

"Hả?" Khương Niệm rất thích nghe nàng gọi tên mình, ngẩng đầu áp vào môi Diêu Nhiễm, nụ hôn càng trở nên cuồng nhiệt, ngón tay còn đang cởi vạt áo sườn xám.

Diêu Nhiễm mở mắt ra, bối rối nhưng vẫn nắm tay Khương Niệm, nàng cụp mắt xuống, nhẹ nhàng ra lệnh: "Không được."

Sau khi bị ngăn lại, Khương Niệm hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào nàng, càng ủy khuất hỏi: "Em vẫn phải chịu đựng sao?"

Hơi thở và nhịp tim của Diêu Nhiễm lộn xộn, sự khát khao trong mắt Khương Niệm cũng không thấy đâu nữa mà thay bằng sự tủi thân. Lúc này nàng nhìn Khương Niệm, thở dài, nhỏ giọng nói: "Không được phép ở đây…"

Ẩn ý rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!