"Em đồng ý." Không đợi Diêu Nhiễm kịp trả lời, Khương Niệm đã nóng lòng nói: "Chị Nguyễn tối nay đã nhìn thấy em hôn chị…"
Khi Diêu Nhiễm nghe thấy Khương Niệm nhắc lại chuyện lúc nãy, cảnh tượng vừa rồi lại xuất hiện, nàng lập tức nhỏ giọng ra lệnh: "Đừng nhắc nữa."
Khương Niệm lập tức nghe theo, ngậm miệng: "Ừ."
Diêu Nhiễm: "…"
Nàng đang xấu hổ đúng không? Khương Niệm không khỏi bật cười lần nữa. Quả thật rất xấu hổ khi bị phát hiện trong lúc đang hôn nhau như vậy. Đặc biệt là Diêu tổng, người thường có vẻ ngoài rất lạnh lùng và cấm dục. Nếu không phải họ đã thân mật với nhau, cô khó có thể tưởng tượng Diêu Nhiễm nóng bỏng như vậy.
Nàng dường như chỉ có đam mê với mỗi mình cô thôi. Nghĩ tới đây, Khương Niệm lại cảm thấy vui vẻ, nụ cười rộng đến mang tai.
Diêu Nhiễm cau mày, lẩm bẩm: "Còn cười được."
Khương Niệm cố nén lại, nhìn chằm chằm vào mặt Diêu Nhiễm, không khí xung quanh lại tỏ ra sự mập mờ. Cô lại ôm lấy eo Diêu Nhiễm, kéo nàng đến gần mình hơn, cùng Diêu Nhiễm cười nhẹ: "Dù sao thì lần này chị cũng phải chịu trách nhiệm với em nhé?"
Bị người không biết xấu hổ ôm lấy, Diêu Nhiễm đành phải bật cười.
Ánh mắt Khương Niệm trở nên nghiêm túc, cô nhìn thẳng vào mắt nàng, chờ đợi câu trả lời.
Diêu Nhiễm cũng nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng mà nghiêm túc nói: "Ừ."
Khương Niệm nghe được thanh âm nhẹ nhàng này, trong lòng như tan chảy, cô ôm eo nàng, vùi mặt vào cổ nàng, không muốn buông ra.
Cô bám chặt đến mức Diêu Nhiễm phải bật cười, nàng ôm người này vào lòng, lặng lẽ ôm chặt hơn. Nàng hơi cúi đầu, áp má vào mái tóc dài của Khương Niệm. Mặc dù nàng chưa chuẩn bị gì cho sự xuất hiện của Khương Niệm, nhưng nàng vẫn không thể phản kháng. Vì đã suy nghĩ kỹ nên nàng nhẹ nhõm chấp nhận. Đúng như lời Nguyễn Hãn nói, lòng nàng rất khó bị lay động.
Cái ôm này nhẹ nhàng như cơn gió đêm nay.
"Khương Niệm."
"Hả?" Khương Niệm ngẩng đầu, hai người nhìn nhau.
"Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương…" Diêu Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Phương diện này tôi có thể không giỏi lắm."
Khương Niệm sửng sốt một chút. Làm sao nàng có thể nói về chuyện yêu đương một cách lý trí và nghiêm túc như vậy? Giống như đang bàn luận về công việc.
Diêu Nhiễm có tính cách luôn coi trọng mọi việc, đặc biệt là tình cảm của mình. Nàng cùng Lâm Hiên không có quan hệ gì, cho nên chỉ là chiếu lệ, nhưng nàng cùng Khương Niệm thì khác…
Công bằng mà nói, nàng không nghĩ mình sẽ là đối tượng phù hợp, Khương Niệm lại là người giàu cảm xúc. Nàng nghĩ, nếu không phải đêm đó vô tình vướng vào, nàng và Khương Niệm đã không phát triển đến mức này.
Khương Niệm vẫn mỉm cười nhìn Diêu Nhiễm, lắc đầu trong làn gió đêm: "Dù thế nào em cũng thích chị, em chỉ thích chị thôi."
Thực ra Diêu Nhiễm rất thích nghe những lời yêu đương thẳng thắn và nồng nhiệt của Khương Niệm, khiến nàng cảm thấy dù mình là ai thì đối phương cũng sẽ thích mình.
Khương Niệm nói xong thì cười vui vẻ.
Diêu Nhiễm nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Em thật biết cách khiến người khác vui vẻ."
Khương Niệm lại gần hơn, trong mắt tràn đầy vui mừng, thấp giọng sửa lại: "Em chỉ muốn làm cho chị vui vẻ mà thôi."
Diêu Nhiễm cụp mắt xuống. Trong lời nói của nàng không có ý gì khác, nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng tính cách của Khương Niệm sẽ khiến những người xung quanh cô vui vẻ… Nhưng khi Khương Niệm nói ra lời này, nàng lại nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Khương Niệm. Cảm giác chiếm hữu và thỏa mãn lặng lẽ dâng lên.
Khương Niệm lại gần hôn lên khóe môi nàng, nụ cười trên môi càng đậm hơn.
Trái tim của Diêu Nhiễm bị nụ hôn ngọt ngào này đánh thức, trong lòng nàng cảm thấy ngứa ngáy.
Họ lại tiếp tục hôn nhau.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, trái tim Khương Niệm lại đập thình thịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!