Khương Niệm nhìn Diêu Nhiễm: "Chị còn chưa trả lời em."
Diêu Nhiễm: "Hả?"
"Chị có thích Cún Con Vui Vẻ không?" Khương Niệm hỏi. Cô biết Diêu Nhiễm thích, nhưng sẽ không nói ra, mà cô lại muốn nghe chính nàng nói.
Diêu Nhiễm phát hiện Khương Niệm rất thích hỏi nàng "Có thích hay không thích." Nàng nhẹ nhàng đáp: "Tôi thích, cảm ơn em."
Khương Niệm không muốn nghe lời cảm ơn khách sáo của nàng: "Chỉ cần chị thích thì không cần phải nói cảm ơn."
Sau đêm qua, sự mập mờ thầm lặng giữa hai người càng trở nên mạnh mẽ hơn. Mỗi ánh mắt họ nhìn nhau, trong đó một người thì ấm áp còn người kia thì dè dặt.
Giữa họ đã có quá nhiều ký ức không trong sạch. Khi ở riêng tư như thế này, luôn có cảm giác "nguy hiểm".
"Tôi lên nhà đây."
Diêu Nhiễm lặng lẽ nói.
"Ừ." Khương Niệm lấy bó hoa đưa cho nàng, "Tạm biệt."
Cửa xe nhẹ nhàng đóng lại.
Khương Niệm nhìn chằm chằm bóng dáng cao gầy lạnh lùng qua kính chắn gió, trong lòng tràn đầy hưng phấn.
Sau khi trở về nhà, Diêu Nhiễm nhìn bó hoa trong tay mình, căn phòng hoang vắng bỗng tràn ngập màu sắc tươi sáng. Nàng vào nó một lúc, cuộc sống của nàng dường như không còn như cũ sau khi gặp Khương Niệm.
Đêm tĩnh lặng.
Tắm rửa xong, Diêu Nhiễm chán nản nhìn điện thoại, bấm vào vòng bạn bè. Thói quen này mới hình thành gần đây, khi nhìn nick của Khương Niệm, nàng sẽ vô thức dừng lại. Nàng không thể lừa dối chính mình, nàng quả thực quá "quan tâm" đến Khương Niệm, dù là vô tình hay cố ý.
Khương Niệm thường xuyên đăng bài lên vòng bạn bè và về cơ bản có thể thấy các cập nhật mới mỗi khi vào. Cô đã đăng hai bức ảnh cách đây mười phút, một bó hoa và "Cún cưng vui vẻ", với dòng chữ đơn giản: Tôi yêu chúng rất nhiều.
Diêu Nhiễm nghĩ… tại sao người ta lại thích bày tỏ sở thích của mình nhiều như vậy?
Đúng lúc này, nàng nhận được một tin nhắn WeChat mới. Diêu Nhiễm nhìn thấy avatar WeChat của Khương Niệm đã được đổi thành "Cún cưng vui vẻ" có vẻ phù hợp với tính tình của Khương Niệm, nàng bấm vào xem.
[Khương Niệm] Em về tới rồi
[Khương Niệm] Chúc ngủ ngon
Còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc đáng yêu. Diêu Nhiễm nhìn vào không khỏi bật cười. Nàng chỉ trả lời đơn giản: Ừm, chúc ngủ ngon.
Khương Niệm đang ngồi trên sofa chơi với Tứ Mao, sau khi nhận được tin nhắn lạnh lùng từ đối phương, cô nghĩ ngợi, chụp cận cảnh khuôn mặt Tứ Mao rồi tiếp tục gửi.
[Khương Niệm] Nếu chị nhớ Tứ Mao, hãy đến đây
Diêu Nhiễm trở nên nhạy cảm trong giây lát, rồi nghĩ đến ngày đó có người không biết xấu hổ khi hôn nàng: "Chị nhớ em phải không?"
–
Khương Niệm gửi tin nhắn WeChat cho Diêu Nhiễm thường xuyên hơn. Cô đã nói muốn theo đuổi ai đó thì không nên ngại ngùng. Chưa kể sau đêm đó, với sự đồng ý ngầm của nàng, cô càng trở nên mặt dày hơn.
Hễ có chuyện gì thú vị xảy ra là cô sẽ báo ngay cho nàng.
Ngoại trừ công việc, phần lớn tin nhắn WeChat của Diêu Nhiễm đều là của Khương Niệm, nhưng nàng không chặn tin nhắn của cô, những lúc rảnh rỗi sẽ xem qua. Dường như cuộc sống yên bình của nàng đột nhiên trở nên sôi động. Nàng vẫn chưa quen với điều đó, nhưng cũng không bài xích.
Ngày hôm đó, Nguyễn Hãn đi ngang qua công ty của Diêu Nhiễm và mời nàng đi ăn trưa. Cô thoáng thấy Diêu Nhiễm thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại của mình, cùng nụ cười nửa miệng trên môi, nên hỏi: "Diêu tổng dạo này tâm trạng tốt lắm phải không?"
Diêu Nhiễm từ từ uống canh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!