Chương 40: Chị có muốn không?

Rượu mạnh quá, toàn thân nóng bừng. Lúc này hai người lại ôm nhau, Khương Niệm cảm giác toàn thân như sắp bốc cháy.

"Khương Niệm…"

Diêu Nhiễm nhẹ thở dài.

"Hả?" Khương Niệm lẩm bẩm, ôm chặt eo Diêu Nhiễm, khiến hai người áp sát vào nhau với tư thế thật thoải mái. Khả năng kiềm chế của nàng trước Khương Niệm vốn đã suy giảm, giờ lại say rượu, cũng không biết phải kìm nén như thế nào.

Diêu Nhiễm cắn nhẹ môi, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, lòng bàn tay chạm vào mặt Khương Niệm.

Khương Niệm ngoan ngoãn để Diêu Nhiễm ôm má mình. Không giữ yên được nửa giây, cô bắt đầu cọ gò má nóng hổi của mình vào lòng bàn tay Diêu Nhiễm, sự bình tĩnh của cô đã bị thổi bay.

Diêu Nhiễm vốn không muốn người trong ngực mình cư xử như vậy, nhưng sau khi dùng đầu ngón tay chạm vào má cô, điều đó chỉ khiến mâu thuẫn giữa hai người càng sâu sắc hơn.

Đối mặt nhau, Khương Niệm nhìn chằm chằm người đang nằm trên người mình ở cự ly gần, ánh mắt bắt đầu nóng lên.

Bị nhìn chằm chằm, Diêu Nhiễm cảm thấy một luồng nhiệt truyền thẳng vào cơ thể mình, lặng lẽ khơi dậy cảm giác khát khao.

Dù chỉ mới có hai đêm nhưng họ đã vật lộn quá lâu và cố gắng làm nhiều lần nhất có thể. Hiện tại ôm nhau như thế này, theo bản năng họ có cảm giác ngầm hiểu ý.

Khương Niệm mơ hồ nhìn vào mắt Diêu Nhiễm, khàn giọng hỏi nàng: "Chị có muốn không?"

Đêm khuya, câu hỏi thẳng thắn này càng khiến không khí giữa họ càng nóng hơn.

Diêu Nhiễm hít một hơi thật sâu, đè nén cơn nóng. Nàng có thể thấy Khương Niệm đã say. Nàng muốn kéo cánh tay đang ôm mình của Khương Niệm ra, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Em say rồi, đừng gây sự."

"Em không say," Khương Niệm vẫn ôm chặt không chịu buông ra, "Em biết chị là Diêu Nhiễm."

Nhìn cô say sưa chứng tỏ bản thân không say, Diêu Nhiễm đành phải cười lớn: "Buông tôi ra, tôi đi xả nước bồn tắm."

"Không. Nếu buông ra chị lại phớt lờ em."

Diêu Nhiễm bất lực, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Không có đâu."

"Em không tin, rõ ràng là chị thích ở bên em, nhưng lại muốn tránh mặt em." Khương Niệm vẫn kiên trì quấn lấy nàng, cô không nhịn được nói: "Mỗi lần xuống giường đều chạy trốn, tránh mặt em. Còn nữa, chị phớt lờ sau khi khiêu khích em. Tại sao lại như vậy?

Diêu Nhiễm: "…"

"Chị chỉ thích lên giường với em thôi à?" Giọng điệu Khương Niệm vừa say vừa nghiêm túc, cô nói nhỏ nhẹ, vẫn không ngừng nói: "Em không muốn chỉ lên giường với chị, em còn muốn làm chuyện khác…"

Nghe lời này của Khương Niệm, Diêu Nhiễm trầm mặc hồi lâu.

Khương Niệm vẫn còn đau đầu, khó chịu nên không nói nữa, cô lặng lẽ tựa trán vào vai Diêu Nhiễm, bất động.

Diêu Nhiễm không đẩy ra, chỉ để Khương Niệm ôm mình. Nếu Khương Niệm không nghiêm túc, chỉ coi mối quan hệ giữa họ như một trò đùa thì cô sẽ không thể nói ra những lời đau lòng và buồn bã như vậy. Trên thực tế, Khương Niệm nói rằng cô đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nàng không tin và cho rằng đó chỉ là lời nói suông.

Nàng luôn có thói quen nghĩ về mọi việc theo chiều hướng điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.

"Diêu Nhiễm…"

"Ừm?"

Khương Niệm nhìn nàng: "Em đau đầu quá…"

Hiện tại mới biết mình đau đầu, Diêu Nhiễm nhìn bộ dạng đáng thương của cô, chỉ nhẹ nhàng nói: "Lần sau đừng uống nhiều như vậy."

"Ừ." Khương Niệm có chút trầm ngâm, đắm chìm trong sự dịu dàng này.

Diêu Nhiễm nhìn cô rồi đưa tay xoa thái dương cho cô, có thể làm giảm bớt cơn đau đầu một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!