Chương 38: Tối tôi nay rảnh

"Diêu Nhiễm, tối nay náo nhiệt lắm."

Lúc này, có người quen tiến tới chào hỏi, hai người đang nắm tay cũng phải buông lỏng. Khương Niệm lặng lẽ đứng ở bên cạnh Diêu Nhiễm, sự mập mờ vừa rồi trong nháy mắt biến mất.

Nguyễn Hãn tối nay đã gọi điện cho bạn bè, trong số đó có rất nhiều người Diêu Nhiễm biết. Khi gặp nhau, họ muốn mời nàng uống rượu cùng nhau, nhưng Diêu Nhiễm đều mỉm cười từ chối.

Sau khi sự kiện chính thức bắt đầu, âm nhạc bắt đầu trở nên sôi động. Nhiều người dù có bạn đi cùng hay không cũng lao về phía sàn nhảy.

Khương Niệm không đi đâu hết, chỉ lẽo đẽo theo Diêu Nhiễm, im lặng đi cùng nàng. Thỉnh thoảng ánh mắt họ vô tình chạm nhau nhưng cũng không nói nhiều.

Nguyễn Hãn đã lên kế hoạch cho sự kiện này rất thành công, và bầu không khí ở hộp đêm bùng nổ. Khương Niệm và Diêu Nhiễm đồng thời nhìn nhau sau khi thấy hai người phụ nữ tháo mặt nạ ra, họ nhìn nhau mỉm cười, sau đó ôm hôn nhau.

Diêu Nhiễm nhanh chóng quay đi, tránh né ánh mắt của Khương Niệm. Sự mập mờ đang lan rộng giữa họ quá dễ dàng để khơi dậy sự nhạy cảm.

Trong tiếng ồn ào, một thanh âm khác từ phía sau truyền đến: "Khương Niệm!"

Tối nay ở đây có quá nhiều người, Khương Niệm cũng gặp bạn bè của mình.

"Muốn nhảy không? Đi thôi! Cùng nhau đi."

Khương Niệm lắc đầu, lớn tiếng nói: "Tôi không đi, cậu cứ chơi đi."

"Này, đi chung đi, hiếm thấy sự náo nhiệt như vậy!" Đối phương nói, tiến lên nắm lấy cánh tay Khương Niệm.

Khương Niệm như bị điện giật, cố né tránh, sợ tiếp xúc thân thể: "Không được."

Có rất nhiều bạn bè ở đây, có thể gặp họ một cách tình cờ. Diêu Nhiễm nhìn thấy điều này và nói với cô: "Đi đi."

Khương Niệm chỉ nhìn chằm chằm nàng: "Em không đi."

Diêu Nhiễm: "…"

Đối phương cũng không thúc ép quá nhiều: "Được rồi."

Khách vẫn đến liên tục, Diêu Nhiễm cau mày. Môi trường quá ồn ào đối với nàng.

Tiếng nhạc càng lúc càng to hơn và không thể nghe được mọi người đang nói gì. Khương Niệm nhìn Diêu Nhiễm, sau đó chủ động nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi ra ngoài.

Diêu Nhiễm đi theo.

Hai người cùng nhau chen lấn giữa đám đông ồn ào và hưng phấn.

Diêu Nhiễm không biết Khương Niệm muốn làm gì, nhưng mỗi lần Khương Niệm nắm tay nàng đi về phía trước như thế này đều khiến nàng mất bình tĩnh, tim đập thình thịch. Giống như nàng bị kéo vào một thế giới khác đầy đam mê, không chỉ về mặt thể xác…

Trong sâu thẳm nàng thích cảm giác này.

Khương Niệm dẫn Diêu Nhiễm ra khỏi quán bar, lại đi đến con hẻm quen thuộc. Nhưng lần này cô rất lễ phép, không ép Diêu Nhiễm vào tường rồi hôn nàng ngay khi vừa bước ra ngoài như đêm đó. Nàng nhớ cô đã hôn môi nàng, lưỡi cô vào thật sâu và nhẹ nhàng, rồi hôn từ cổ đến xương quai xanh.

Gió đêm nay nóng như thiêu đốt nhưng vẫn trong lành.

Khương Niệm sợ Diêu Nhiễm hiểu lầm gì đó, kịp thời giữ khoảng cách, buông tay nàng ra, chỉ cười hỏi: "Trong đó ngột ngạt quá, chị thấy dễ chịu hơn chưa?"

"Ừ." Diêu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ họ thực sự đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không giống như trước đây, lúc nào họ cũng va vào nhau trong tuyệt vọng và hưng phấn.

Khương Niệm bổ sung: "Đừng quay lại nữa, về sau khách sẽ đến ngày càng nhiều."

Diêu Nhiễm im lặng nhìn Khương Niệm, như thể cô luôn biết cách làm cho nàng thoải mái nhất. Nàng biết Khương Niệm thích náo nhiệt nên nói: "Em có thể tiếp tục tham gia sự kiện, không cần đặc biệt đi cùng tôi."

Muộn Tao, chị thật sự không hiểu sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!