Chương 35: Thật là không kiềm chế được

"Chị chơi tốt như vậy, vẫn cần tôi dạy sao?" Khương Niệm nghe những gì Hà Cầm nói và cười từ chối.

"Cái miệng nhỏ thật ngọt ngào." Hà Cầm nghiêng người, chăm chú nhìn Khương Niệm, "Thế này thì thế nào? Chúng ta thi đấu với nhau được không?"

Diêu Nhiễm không biết Hà Cầm có ý định gì, nhưng ánh mắt cô ấy nhìn Khương Niệm dường như chứa đầy ẩn ý.

Khương Niệm khiêm tốn nói: "Kỹ năng của tôi ở mức trung bình thôi."

"Thật sao?" Hà Cầm cười trêu chọc, ánh mắt rơi vào tay Khương Niệm, trong lời nói có chút gì đó: "Tôi nghĩ kỹ năng của cô hẳn là khá tốt."

Khương Niệm: "…"

Diêu Nhiễm cũng im lặng.

Khương Niệm nói: "Vậy chúng ta tranh tài đi."

"Nếu chỉ thi thôi thì hơi nhàm chán." Hà Cầm suy nghĩ một lúc, cô nhìn Diêu Nhiễm và Nguyễn Hãn, sau đó lại nhìn Khương Niệm "Nếu Khương tiểu thư thắng, chúng ta sẽ trực tiếp quyết định việc hợp tác. Nếu tôi thắng…"

Trước đó bọn họ đã giới thiệu ngắn gọn với nhau, Khương Niệm biết Hà Cầm chính là đối tác tương lai của Diêu Nhiễm. Cô hỏi Hà Cầm: "Nếu cô thắng thì sao?"

Hà Cầm nhìn Khương Niệm, thản nhiên nói: "Cô hẹn hò với tôi một ngày đi."

Nguyễn Hãn đang uống nước, suýt chút nữa bị sặc. Nói thật, kiểu phụ nữ như Khương Niệm quả thực rất được các quý cô nhà giàu ưa chuộng, nhưng cô không ngờ đêm nay Hà Cầm lại thẳng thắn như vậy, không hề có ý kiêng dè.

Diêu Nhiễm khẽ cau mày. Hà tổng này quả thực đúng như Nguyễn Hãn nói, là một người không mấy nghiêm túc. Nàng nhanh chóng tiếp lời của Hà Cầm, bình tĩnh mỉm cười: "Hà tổng, đừng đùa nữa."

Hà Cầm nói: "Tôi không đùa, tôi nói là làm."

Diêu Nhiễm không biết Hà Cầm có phải đang nói đùa hay không, nhưng vẫn rất nghiêm túc nói: "Hà tổng, cô nên công tư phân minh."

Mặc dù nàng đã chủ động liên lạc với Hà Cầm, nhưng con bài thương lượng trong cuộc đàm phán dựa trên tiềm năng chứ không phải những thứ này. Người chủ động không nhất thiết phải hạ thấp vị thế của mình để dễ dàng bị thao túng.

Hóa ra lúc nàng nói chuyện công việc là như thế này.

Khương Niệm cũng không có suy nghĩ nhiều, cô rất tự tin vào bản thân. Thấy Hà Cầm thực lực không quá giỏi, liền thấp giọng nói với Diêu Nhiễm: "Cạnh tranh cũng được, em sẽ không thua."

Diêu Nhiễm nhìn cô, nhưng lại nghiêm túc nói: "Không." Vấn đề không phải là thắng hay thua.

Khương Niệm không nói thêm gì nữa, mím môi trên.

"Diêu tổng quả thực nổi tiếng vì sự nguyên tắc." Hà Cầm đã thay đổi thái độ và cố gắng giải quyết ổn thỏa, không khiến bầu không khí trở nên quá căng thẳng.

Diêu Nhiễm cười: "Cô cũng nổi tiếng là biết nói đùa."

Hai người trò chuyện vài câu rồi bắt đầu bàn về việc hợp tác.

Khương Niệm không thể nghe những chuyện này, cô chỉ cảm thấy quá rắc rối như những chiêu thức của Thái Cực Quyền. Ba mẹ cô đều là doanh nhân, nhưng cô không có tài năng gì. Cô vốn là người thẳng thắn, không chịu được những khúc mắc, nên cô chỉ muốn trở thành một nghệ sĩ xăm hình đơn giản, dựa vào tay nghề của mình để sống một cuộc sống thoải mái.

Khương Niệm cầm cung bắn, thỉnh thoảng liếc nhìn Diêu Nhiễm, nàng và Hà Cầm dường như đang nói chuyện vui vẻ. Với khí chất tao nhã ôn nhu, Diêu Nhiễm không hề kém cạnh người phụ nữ trang điểm sắc sảo kế bên, nhìn kỹ nàng còn có phần trẻ hơn.

Mọi người trong trường bắn chơi thêm một tiếng, Khương Niệm cẩn thận dạy Diêu Nhiễm các thao tác, rất nhanh nàng đã thành thạo.

Kéo cung, dồn sức và giữ chặt tên trong giây lát, rồi buông ra một cách dứt khoát. Đây là một bài tập giúp giảm rất nhiều căng thẳng. Diêu Nhiễm có chút yêu thích bộ môn này.

Khương Niệm vừa giảng bài vừa hỏi: "Diêu tổng, chơi vui không?"

Diêu Nhiễm cảm thấy giọng điệu này có phần trẻ con, giống như đang trêu chọc một đứa trẻ khác, liền đáp: "Không tệ."

"Không phải rất thư giãn sao?" Khương Niệm nói: "Khi tâm tình không tốt, em đến đây chơi hai tiếng, rất thư thái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!