"Lại ghen nữa à?"
Khương Niệm hạ thấp giọng hỏi thẳng.
Diêu Nhiễm cau mày, đột nhiên không thể phản bác. Nàng lẩn tránh ánh mắt của Khương Niệm, nhìn cành cây đang xào xạc trong gió cách đó không xa, không muốn để ý đến những lời cô nói.
Khương Niệm biết mình lại nói sai nên im lặng. Cô thấy vẻ mặt Diêu Nhiễm đã bình tĩnh trở lại, nhưng những lời nàng vừa nói với cô rõ ràng là khó chịu và chua chát.
Diêu Nhiễm biết đêm nay mình lại quá nhạy cảm. Nàng đã luôn lường trước những tình huống tệ nhất, để khi nó xảy ra, nàng sẽ không mất cảnh giác. Cả trong công việc hay cuộc sống nàng đều như vậy, nên việc Lâm Hiên lừa dối dẫn đến ly hôn không khiến nàng đau lòng.
"Từ đó đến giờ, em chưa từng theo đuổi ai cả." Ánh mắt Khương Niệm nóng rực nhìn Diêu Nhiễm, cô không quen nói lòng vòng, nên thẳng thắn nói: "Em chỉ muốn theo đuổi chị."
Lời tỏ tình thẳng thắn và rõ ràng có thể dễ dàng khiến trái tim người ta đập mạnh. Cô nói ra mong muốn của mình một cách tự nhiên.
Diêu Nhiễm luôn bị Khương Niệm làm cho bối rối, nàng dập điếu thuốc và ném nó vào thùng rác gần đó. Khi nàng định bỏ đi, đôi giày cao gót vấp phải bậc thang dưới chân.
Khương Niệm nhanh chóng ôm trọn vòng eo thon gọn của nàng một cách điêu luyện.
Cũng giống như đêm đó, họ ôm và tựa vào nhau. Trên bầu trời ánh trăng thật lãng mạn và mơ hồ.
Tay Khương Niệm không muốn buông ra vẫn đặt trên eo Diêu Nhiễm. Trong cái ôm tình cờ này, cô thấp giọng nhận sai, trầm giọng dỗ dành: "Làm sao để chị hết tức giận?"
Nếu môi họ gần nhau, chắc chắn đêm nay họ lại hưng phấn… Diêu Nhiễm lúc này vẫn bình tĩnh nhìn Khương Niệm, nhưng tim đập dồn dập, thấp giọng ra lệnh: "Đừng ôm tôi."
Khương Niệm lập tức buông tay mình ra, không muốn làm nàng khó chịu.
Con hẻm phía sau yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài cặp tình nhân đi ngang qua và nói thầm: Trông họ thật giống một cặp tình nhân đang cãi nhau.
Hai người lại lâm vào bế tắc trong chốc lát.
"Hôm đó chị không cho em giải thích, mấy ngày nay em không dám liên lạc, vì sợ chị càng thêm khó chịu." Khương Niệm nói ra những gì trong lòng mình, "Nhưng em vẫn muốn gặp chị, nên em đã đồng ý với chị Nguyễn sẽ đến hát vào buổi tối."
Mới đây thôi nhìn cô ấy khá vui vẻ, nhưng bây giờ lại tỏ vẻ đau khổ? Diêu Nhiễm im lặng nghe, vẫn không biết nên trả lời thế nào.
Khương Niệm lặng lẽ nhìn Diêu Nhiễm, không nói thêm điều gì khác. Nếu nàng không muốn tin thì dù có giải thích thế nào cũng sẽ giống như một lời ngụy biện "giả dối".
Phải mất quá lâu, cô mới cảm nhận được sự rung động của trái tim là như vậy, nhưng…
Càng nghĩ về điều đó cô càng thấy tủi thân.
Một lần nữa, Diêu Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt cô đơn và đau khổ của Khương Niệm. Trái lại, nàng dường như luôn có sự tỉnh táo "cứng rắn".
Những điều cần nói đã nói xong, Khương Niệm do dự một lát rồi hỏi: "Có cần em đưa chị về không?"
"Không cần…" Diêu Nhiễm cuối cùng cũng lên tiếng, im lặng một chút rồi nói tiếp, "Tôi không uống nhiều lắm."
"Ừ." Khương Niệm nhìn nàng, mặc dù vẫn nói lời từ chối, nhưng giọng điệu đã dịu dàng hơn rất nhiều, không giống như trước đây.
Không nói thêm gì nữa, họ về hướng con đường riêng của mình.
Buổi tối ở nhà, Khương Niệm nằm trên giường rất lâu mà không ngủ được, tựa hồ hiểu được tại sao Nguyễn Hãn lại nói Diêu Nhiễm thích "sự tinh tế và chậm rãi".
Hết lần này đến lần khác, cô nghĩ đến những lời Diêu Nhiễm giận dữ nói tối nay, trong lòng vừa chua chát vừa ngọt ngào.
Muộn Tao cũng có quan tâm đ ến cô.
Vì quan tâm nên nàng mới giận…
–
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!