Khương Niệm vội vàng giải thích, những lời nói của Trình thiên rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Hơn nữa họ là gặp nhau vì một "đêm ngoài ý muốn".
Diêu Nhiễm vẫn không có phản ứng gì nhiều. Nàng đã xúc động và bốc đồng ở studio tối nay. Sau khi xảy ra tình huống này, nàng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Khương Niệm tưởng rằng nàng đang nghi ngờ lời nói của mình, cau mày, tiếp tục nghiêm túc năn nỉ: "Chị tin em đi mà."
Cô cầu xin sự tin tưởng một cách chân thành. Diêu Nhiễm đối mặt với Khương Niệm, không chắc liệu nàng có thể tin tưởng cô được hay không. Nàng bình tĩnh suy nghĩ, có lẽ chuyện đó cũng không quan trọng. Mọi thứ giữa họ ngay từ đầu nhiều phi lý, không nên tiếp tục nữa, đến lúc phải buông tay rồi. Nàng đã nuông chiều bản thân đủ nhiều trong khoảng thời gian này.
"Em không cần phải giải thích với tôi nhiều như vậy."
"Em phải giải thích rõ ràng với chị chứ." Khương Niệm vẫn kiên trì nhìn chằm chằm người trước mặt, "Bởi vì em thích chị."
Cô nói không hề do dự, với sự chân thành và thâm tình.
Đêm hè nóng nực, khi những lời nói này cất lên theo làn gió đêm, Diêu Nhiễm nhìn vào đôi mắt nhiệt tình và điềm tĩnh của cô, cảm thấy cơn gió đang thổi một hơi ấm vào trái tim mình.
Thích thì cứ thích thôi, Khương Niệm cũng không cần phải giấu giếm, cô đã giữ lời nói này trong lòng quá lâu rồi.
Thích dễ dàng như vậy sao? Bởi vì họ đã ngủ với nhau một cách bốc đồng và vướng vào những tình huống mập mờ. Liệu đây có thể coi là thích không? Thậm chí, họ còn chưa hiểu gì về nhau.
Diêu Nhiễm cố gắng bình tĩnh nhất có thể: "Đừng để ý tới những lần ngoài ý muốn đó."
Ngoài ý muốn? Ánh mắt Khương Niệm vẫn kiên cường như cũ, cô cắn môi, không khỏi ủy khuất hỏi: "Mỗi lần chị đối xử với em như vậy đều là "ngoài ý muốn" thôi sao?"
Diêu Nhiễm vẫn im lặng, những lần đó đều vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng, nói là ngoài ý muốn cũng không chính xác. Nàng không thể tự lừa dối việc mình đã bị Khương Niệm hấp dẫn. Một cảm giác mà nàng chưa từng có trước đây, nó quá mãnh liệt đến mức không thể bỏ qua được. Đồng thời, nàng cũng cảm thấy mình bốc đồng một cách vô lý. Tại sao trái tim nàng lại rung động trước một mối quan hệ mập mờ không rõ ràng?
Phải chăng vì kìm nén quá lâu nên khó có thể cưỡng lại được sự đam mê mà đối phương mang đến cho mình?
"Không phải như chị nghĩ đâu. Lần đầu tiên gặp chị, em đã bị chị hút hồn rồi." Trong đầu Khương Niệm có rất nhiều điều muốn nói. Bây giờ cô mới có cơ hội bày tỏ: "Đêm đó, em thật sự không thể cưỡng lại sự thôi thúc muốn ở cạnh chị…"
Đêm đầu tiên, họ trốn trong góc quán bar và hôn nhau cuồng nhiệt rất lâu. Khi nghe Diêu Nhiễm nhẹ nhàng hỏi cô có muốn vào khách sạn không, cô như bị đóng băng. Nhưng trong bầu không khí đó, cô phải đối mặt với một người mà trái tim cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô không thể từ chối.
Diêu Nhiễm cũng nhớ rõ ngày đó Khương Niệm cũng khơi dậy cảm xúc của nàng, mặc dù biết điều đó không thích hợp nhưng nàng chỉ muốn giải tỏa mà thôi. Nàng chưa bao giờ tưởng tượng rằng cho đến bây giờ hai người họ vẫn còn vướng mắc với nhau.
"Để có cơ hội gặp được chị, em luôn lui tới Thời Gian." Khương Niệm nói ra tất cả mà không cần giữ thể hiện.
Nghe Khương Niệm nói xong, tâm trí vừa sắp xếp của Diêu Nhiễm lại trở nên hỗn loạn.
Đứng trên đường, họ im lặng một lúc lâu.
"Em có thể theo đuổi chị không?" Khương Niệm hỏi một cách thiếu kiên nhẫn và mong đợi Diêu Nhiễm trả lời. Cô luôn kìm nén, đặc biệt là mỗi khi hai người gặp nhau, cô phải cố gắng khống chế cảm xúc của mình dù trong lòng rất đau đớn.
Khi nghe Khương Niệm nói thẳng, Diêu Nhiễm bối rối buột miệng: "Không được."
"Vì sao?" Khương Niệm càng thêm đau lòng, nghĩ đến Diêu Nhiễm dường như chỉ thích thú mỗi khi họ thân mật. "Chị không thể chấp nhận cách tiếp cận của em sao?"
Nàng đã trả lời theo tiềm thức, sợ nếu nói được, sau này sẽ khó xử khi đối mặt với Khương Niệm. Diêu Nhiễm bình tĩnh lại và nói: "Chúng ta nên bình tĩnh lại đã."
Bình tĩnh trở lại, Khương Niệm yên lặng nhìn Diêu Nhiễm, mũi có chút đau nhức. Vì sao luôn đẩy cô ra? Khi nàng nói "không", rõ ràng chỉ là buộc miệng…
Diêu Nhiễm quay người bỏ đi, nói rằng mình có việc phải làm.
Trở lại xe, Diêu Nhiễm ngồi đắm mình trong trạng thái thẫn thờ một lúc lâu, rồi xoa trán để thư giãn.
Nàng cố gắng giữ lý trí trong khi tâm tình vẫn đang hỗn loạn. Mối quan hệ giữa nàng và Khương Niệm quá khó hiểu, những diễn biến này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của nàng. Nàng biết mỗi bước đi trong lòng đều không đủ bình tĩnh, mới dẫn đến sự bối rối như vậy.
…
Bánh đã ăn gần hết, Tứ Mao thấy Khương Niệm quay lại, lập tức vẫy đuôi chào đón.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!