Chương 27: Muốn em không?

Nàng thích nghe cô hát.

Khương Niệm lập tức vui lên. Cô mỉm cười nhìn Diêu Nhiễm, như dùng ánh mắt kiểm tra tính xác thực của câu nói này.

Diêu Nhiễm vẫn bình tĩnh và khuôn mặt không hề tỏ ra ngại ngùng.

Ánh mắt Khương Niệm khá kiềm chế, còn Diêu Nhiễm thì luôn bình tĩnh, cho nên lúc này hai người nhìn nhau giống như ánh mắt của bạn bè bình thường.

Khi có nhiều người, việc giữ "bí mật" giữa họ là một điều ngầm hiểu.

Tối nay cũng vậy.

Nguyễn Hãn không muốn đổ thêm dầu vào lửa. Mặc dù cô thường thúc giục Diêu Nhiễm tìm người yêu, nhưng điều đó chủ yếu phụ thuộc vào mong muốn của Diêu Nhiễm. Dù mối quan hệ với Khương Niệm có tốt đến đâu thì cô cũng không thể tùy tiện, vẫn phải có ý thức đứng đắn. Cô chỉ đơn giản là muốn nghe Khương Niệm hát nên mới nói như vậy. Hơn nữa, Diêu Nhiễm thực sự rất thích thú khi nghe Khương Niệm hát trên sân khấu lần trước.

Bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, Khương Niệm hào phóng trả lời vào micro: "Được."

Bài hát tiếp theo tình cờ là "Tôi không muốn để em một mình". Cô đã hát bài hát này tại một buổi biểu diễn nghệ thuật ở trường đại học và nó khá phổ biến ở vào thời điểm đó. Đó là bài cô nằm lòng nên chỉ theo giai điệu mở đầu đã nhanh chóng nhập tâm.

Tối nay tâm trạng cô không được tốt nên đương nhiên biểu diễn không được như thường lệ. May mắn thay, cô đã quen thuộc với bài hát này và hát nó khá dễ dàng.

Sau khi Khương Niệm cất giọng hát, tiếng động trước đó trong phòng biến mất, mọi người im lặng lắng nghe.

Diêu Nhiễm thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, giọng nói quen thuộc chuyển thành tiếng hát văng vẳng bên tai.

"……Tôi không muốn em ở một mình

Một mình trôi nổi trong biển người

Tôi không muốn em đi một mình

Những lúc mưa gió…"

Khi Khương Niệm hát, giọng hát trong trẻo và đặc biệt, tràn đầy sức sống, nghiêm túc và dịu dàng. Đặc biệt trong phần điệp khúc, mọi người đều thấy Nguyễn Hãn không hề khoa trương và cô thực sự rất tuyệt vời.

Khương Niệm hát xong.

"Nghe hay đấy." Nguyễn Hãn rất ủng hộ, dẫn đầu vỗ tay. Nhìn Khương Niệm hát rất nghiêm túc, cô không khỏi trêu chọc: "Hát thật sâu sắc và đầy cảm xúc, lúc hát đã nghĩ đến ai?"

Có người nói: "Nghĩ về người yêu."

Khương Niệm cười, nhanh chóng sửa lại: "Tôi không có người yêu, tôi độc thân."

Diêu Nhiễm lần thứ hai nghe được Khương Niệm nhấn mạnh điểm này.

Bởi vì họ là người được Nguyễn Hãn gọi tới nên phần lớn giống cô ấy, vui vẻ hỏi: "Nhân tiện cô thích nam hay nữ?"

"Phụ nữ."

Khương Niệm thẳng thắn thừa nhận.

Lúc này có người chủ động làm mai nói: "Cô thích người như thế nào? Tôi sẽ giới thiệu cho cô."

"Không cần." Khương Niệm lập tức cười từ chối, vô thức nhìn về phía Diêu Nhiễm… Nhưng quả nhiên, Diêu tổng vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, không có phản ứng.

"Cậu suy nghĩ xa quá, em ấy còn cần cậu giới thiệu sao? Có rất nhiều người theo đuổi đó nha." Nguyễn Hãn cười nói.

Diêu Nhiễm cúi đầu.

Cô tốt về mọi mặt, thực sự không cần phải giới thiệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!