Chương 24: Không phải là chị đang tránh mặt em sao?

Khương Niệm ở bên ngoài đợi hơn mười phút, Phụng Tinh vì đi giày cao gót nên mới đến muộn. Cô vẫy tay chào người kia.

Ánh mắt của Phụng Tinh ngay lập tức tập trung vào vòng eo thon gọn và trắng trẻo của Khương Niệm, cơ bụng nửa ẩn nửa hiện, xinh đẹp và gợi cảm. Cô tiến lại gần và chạm vào nó, rồi mỉm cười khen ngợi: "Cậu đã luyện tập rất tốt. "

Khi eo cô bị chạm vào, Khương Niệm trở nên nhạy cảm. Trước đây, cô nghĩ việc bạn bè đùa giỡn với nhau như thế này cũng không có gì to tát, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy khó xử. Mỗi lần ân ái, sau khi hôn nhau say đắm, Diêu Nhiễm sẽ nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay ôm lấy eo cô. Động tác này trong lòng cô giờ đây rất có ý nghĩa.

"Vào trước đi."

Khương Niệm mỉm cười.

"Việc kinh doanh của cậu thật tốt."

"Cũng không tệ." Khương Niệm dẫn đối phương đi vào.

Cô và Phụng Tinh gặp nhau trong phòng tập gym. Cả hai đều thích thể thao, vì có cùng sở thích nên hay trò chuyện một cách tự nhiên. Đây là lần đầu tiên Phụng Tinh đến studio, tối nay cô có việc gần đây nên muốn ghé thăm.

Tối nay Khương Niệm cũng có chút thời gian rảnh rỗi, nên dẫn cô ấy đi dạo quanh studio, rồi uống chút gì đó. Khương Niệm không phải là người sống khép kín nên có rất nhiều bạn bè xung quanh, họ thường xuyên tụ tập khi có thời gian rảnh.

"Chẳng trách công việc kinh doanh của cậu phát đạt như vậy. Mẫu vẽ đẹp quá, tôi cũng muốn có một cái." Phụng Tinh ngồi trên ghế sofa trong văn phòng, ngẫu nhiên lật qua vài bức vẽ.

"Được rồi, tôi sẽ giảm giá 20% cho cậu."

"Không phải là miễn phí sao?" Phụng Tinh mỉm cười..

"Tôi khởi nghiệp không phải dễ dàng đúng không?" Khương Niệm cũng cười nói, lúc mới bắt đầu mở studio, cô thật sự rất cố chấp, không nhờ vả sự giúp đỡ của gia đình. Cô và Khâu Lam đã phát triển studio này từng bước một.

Khâu Lam cho rằng cô thực sự rất cứng rắn, thà chịu đựng trong im lặng còn hơn cúi đầu trước gia đình.

Đối với Khương Niệm điều đó cũng không quan trọng. Tính cách của cô đã như vậy, chỉ cần thích cái gì, cô sẽ quyết tâm để đạt được, sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Cô không nghĩ quá nhiều về tương lai, chỉ cần hiện tại vui vẻ và thoải mái, thì không có gì phải lo lắng.

"Nhân tiện, tối mai cậu có rảnh không?" Phụng Tinh đặt bản vẽ xuống và hỏi Khương Niệm, "Ngày mai ở trường bắn cung sẽ có một trận đấu giao hữu, chắc chắn sẽ rất sôi động. Cậu có muốn đi không?"

"Đi đi, tối mai tôi rảnh." Khương Niệm vui vẻ trả lời. Cô và Phụng Tinh quen nhau vì cả hai đều thích bắn cung. Thỉnh thoảng Khương Niệm cũng đến trường bắn. Mấy năm gần đây cô lại nghiện leo núi, sở thích hiện tại cũng thay đổi ít nhiều.

"Vậy đi, hẹn gặp lại vào tối mai."

Phụng Tinh đứng dậy nói, cô đi ngang qua nên muốn ghé thăm một chút, uống nước và trò chuyện đôi câu, bây giờ cũng gần đến lúc phải rời đi.

Khương Niệm đưa Phụng Tinh xuống lầu. Cô không quay lại ngay mà đứng trên đường hóng gió nhìn qua bên kia đường, có thể thấy biển hiệu quán bar nhấp nháy trong đêm.

Cô suy nghĩ hồi lâu, do dự, cuối cùng cầm điện thoại lên, cố gắng gửi tin nhắn cho Diêu Nhiễm. Cô nghĩ nếu mình không chủ động thì người như Diêu tổng càng khó có khả năng chủ động…

Cô nhắn tin hỏi: Tối mai chị rảnh không?

Không trả lời.

Khương Niệm thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại, hơn mười phút trôi qua vẫn không có hồi âm.

Đừng nói nàng hiểu lầm rằng cô muốn ngủ với nàng thêm lần nữa? Khương Niệm nghĩ tới đây, lập tức gửi một tin nhắn khác.

Diêu Nhiễm định đi ngủ thì thấy Khương Niệm lại gửi tin nhắn:

[Khương Niệm]: Chị muốn đến trường bắn cung không? Ngày mai em có một trận giao hữu.

Diêu Nhiễm nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình. Sau đêm đó, đây là lần đầu tiên họ liên lạc lại với nhau. Rốt cuộc, vào lúc đó họ thật sự giống như người yêu.

Một khoảnh khắc nữa trôi qua.

Khương Niệm nghe thấy điện thoại reo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!