Bạn bè? Diêu Nhiễm cảm thấy bọn họ không thích hợp làm bạn bè, nàng không biết Khương Niệm nghĩ gì khi nói như vậy. Nhưng nàng không thể đối xử với người trước mặt như một người bạn bình thường, rồi tiếp tục duy trì sự mập mờ. Đây là loại quan hệ gì vậy?
Nàng thừa nhận, khi ở cùng Khương Niệm, nàng rất thoải mái và thư thái, nếu không có cuộc vượt rào đêm đó, có lẽ họ đã trở thành bạn bè rất ăn ý. Nhưng hiện tại, với sự thôi thúc trong quá khứ, đây không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Khi Diêu Nhiễm đang định nói điều gì đó.
"Nếu tâm tình chị không tốt cũng có thể đến tìm em." Khương Niệm cười nói. Cô nhìn Diêu Nhiễm và nói điều này trong vô thức, không nhằm mục đích gì.
Cô nói thẳng thắn và chân thành. Diêu Nhiễm nhìn nụ cười của cô, không thể thốt ra lời lẽ lạnh lùng và lý trí "Chúng ta không thích hợp làm bạn bè". Nếu nói như vậy, nàng gần như có thể tưởng tượng ra cảnh người trước mặt sẽ đau khổ như thế nào…
Khương Niệm: "Em đưa chị xuống lầu."
Diêu Nhiễm không nói không, nàng vẫn đang nghĩ đến hậu quả nếu nàng thẳng thừng từ chối.
Sau khi Diêu Nhiễm rời đi, Khương Niệm trở lại văn phòng, cô mở nắp son môi và mỉm cười. Đó là màu sắc rất phù hợp với phong cách của cô và có vẻ như nàng không chọn nó một cách tùy tiện.
Chắc chắn rồi, nàng chỉ giả vờ.
Khương Niệm ngơ ngác nhìn chằm chằm thỏi son. Mọi người đều nói Diêu Nhiễm lạnh lùng, nhưng dường như chỉ có cô biết, nàng luôn trầm tĩnh như nước, nhưng thực ra có lúc lại nóng bỏng như lửa. Nàng không lạnh lùng, rõ ràng có niềm đam mê sâu tận xương tủy, nàng gợi cảm và quyến rũ.
…..
Sau khi rời studio, Diêu Nhiễm lái xe về nhà. Nơi nàng sống là một căn nhà được mua cách đây vài năm. Phần lớn thời gian nàng sống một mình ở đây.
Đứng ở tiền sảnh bật đèn lên, ánh sáng xua tan bóng tối, nàng được chào đón bởi khung cảnh vắng vẻ quen thuộc. Nàng thích cảm giác hoang vắng này hơn những đam mê kháng cự đó.
Phòng khách trống trải, căn nhà 160 mét vuông thì hơi rộng cho một người ở. Khi mua căn nhà này, nàng chủ yếu quan tâm đ ến khung cảnh bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, hướng ra hồ và có tầm nhìn rộng, vị trí vừa phải, cách công ty và quán bar không xa.
Diêu Nhiễm đặt cuốn album ảnh trên tay lên tủ lối vào, ánh mắt nàng rơi vào bức tượng khắc gỗ nổi bật ở bên cạnh. Cún cưng may mắn – chú chó con luôn nở nụ cười ngốc nghếch, tương phản với không gian trong nhà. Không khí có vẻ sôi động hơn một chút.
Chúc chị cũng may mắn.
Nàng chợt nhớ đến lời Khương Niệm nói với mình ngày đó, trong lúc nhất thời nàng dùng đầu ngón tay chạm vào đầu con chó con, như thể nó sẽ mang lại vận may nào đó.
Diêu Nhiễm đã quen với việc làm mọi thứ theo kế hoạch. Ngay cả thói quen sau khi tan làm cũng vậy. Nàng bật một số bản nhạc trên máy hát và đi tắm để thư giãn. Nếu vẫn còn việc nàng sẽ tiếp tục giải quyết, nếu không có việc gì thì nàng sẽ đọc vài trang sách. Nàng thường đi ngủ vào khoảng mười một giờ.
Nguyễn Hãn phàn nàn về nàng, nói rằng sống chung lâu dài với một người như nàng sẽ bị chết vì chán.
Nàng luôn cười trừ, giữ bình tĩnh và không phản bác lại. Nàng nghĩ, nếu một ngày nào đó thực sự gặp được một người có thể nắm tay nàng cùng nhau đi du lịch. Nàng cũng sẽ sống một cuộc sống bình yên như thế này với người đó.
Đêm nay Diêu Nhiễm không đọc sách mà lật xem cuốn album ảnh Khương Niệm đưa cho. Có nhiều ảnh hơn nàng tưởng tượng, khá dày. Trong đó có những phong cảnh mà nàng đã nhìn thấy, cũng có những bức ảnh riêng lẻ của nàng, cô đã chụp rất nhiều ảnh chân dung nàng.
Khi nàng đang xem ảnh, điện thoại của reo lên.
Diêu Nhiễm cầm điện thoại lên nhìn, là Trầm Phương Nghi đang gọi. Nàng trả lời điện thoại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong tay: "Alo?"
"Diêu Nhiễm, tôi muốn làm phiền cô một chuyện cá nhân."
Diêu Nhiễm cụp mắt xuống: "Chuyện gì?"
"Thứ sáu này là sinh nhật của tôi và tôi muốn đặt chỗ tại Thời Gian. Cô có thể giữ chỗ cho tôi không?" Trầm Phương Nghi nói.
"Không thành vấn đề, để tôi nói chuyện với Nguyễn Hãn, có tất cả bao nhiêu người?" Diêu Nhiễm dễ dàng đồng ý. Đây dù sao cũng không phải chuyện riêng tư, mà cũng chỉ là một phần thôi. Đôi khi nàng sẽ sắp xếp thời gian cho công việc và giải trí.
Trầm Phương Nghi: "Không nhiều, chỉ ba bốn người thôi. Cảm ơn."
"Không có gì."
Sau khi giải quyết xong sự việc, điện thoại vẫn chưa cúp, Diêu Nhiễm thản nhiên hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!