Chương 15: Tại sao chị phải kiềm chế mọi thứ?

Diêu Nhiễm không nói nên lời, đó là điều Nguyễn Hãn sẽ làm. Nàng gần như có thể tưởng tượng được Nguyễn Hãn đã nói với Khương Niệm như thế nào. Gần đây tâm tình nàng không tốt, cô nhất định yêu cầu đối phương chăm sóc nàng.

Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện nhẹ nhàng giữa họ.

Diêu Nhiễm nhấc máy và trả lời cuộc gọi, đó là người của công ty. Nàng bước đến cửa sổ cao từ trần đến sàn và nói: "Xin chào, có chuyện gì vậy?"

Khương Niệm không có rời đi, chỉ đứng canh gác kế bên.

Lông mày Diêu Nhiễm dần dần nhíu lại, nghe người kia vội vàng trình bày, cuộc gọi rất lâu. Sau khi nghe xong, nàng liền gọi cho người khác.

Khương Niệm đại khái có thể đoán được, công ty đối tác có chút thay đổi, làm cho nàng rất khẩn trương.

Vừa mới bắt đầu trở lại làm việc, Diêu Nhiễm đã cố gắng hết sức để tâm trạng của mình có vẻ tốt hơn, nhưng khi Khương Niệm nhìn sắc mặt của nàng, rõ ràng là rất hốc hác.

Gọi điện xong, Diêu Nhiễm đứng ở trước cửa sổ, ôm trán, giống như càng bị sốt nặng hơn, quay người lại mới phát hiện Khương Niệm còn chưa đi.

Nhìn thấy nàng yếu đuối, Khương Niệm nói: "Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát."

Diêu Nhiễm ngồi xuống ghế sofa trước, để mình bình tĩnh lại, cảm giác khó chịu do nhiệt độ cơ thể tăng cao ngày càng lộ rõ.

Khương Niệm đi lấy nước ấm, quay lại ghế sofa đưa ly giấy cho nàng.

Diêu Nhiễm nhấp một ngụm, không khỏi ho thêm vài tiếng.

Khương Niệm cũng ngồi xuống cạnh sofa, im lặng ở cùng nàng.

"Về phòng đi, tôi muốn nghỉ ngơi." Diêu Nhiễm quay đầu nhìn người bên cạnh, thấp giọng nói.

Khương Niệm nhìn chằm chằm vào mặt nàng, lo lắng nói: "Trông vẻ mặt chị tệ lắm."

Diêu Nhiễm vẫn nói: "Không sao đâu."

Thấy nàng rõ ràng đang kìm nén, Khương Niệm cũng không để ý lắm, đưa tay sờ trán nàng. Lần này không phải là dùng mu bàn tay chạm nhẹ mà là toàn bộ lòng bàn tay.

Diêu Nhiễm duỗi thẳng eo. Điều này có chút vô lý và bốc đồng. Đây không phải là lần đầu tiên họ gần nhau.

Lòng bàn tay giống như thêu đốt, so với ban nãy còn tệ hơn. Khương Niệm thẳng thừng nói: "Nóng như vậy mà còn nói không sao?"

Diêu Nhiễm không thể phản bác, bản thân nàng cũng cảm nhận được, đây không chỉ là sốt nhẹ mà còn có chút khó chịu.

Nhìn nàng luôn kiềm chế cảm xúc, Khương Niệm không khỏi nhỏ giọng nói: "Sao chị thích kiềm chế vậy?"

Bình tĩnh lại, hai má của Diêu Nhiễm ấm lên, không phải vì sốt mà là vì một điều gì khác.

Khương Niệm cũng nhanh chóng im lặng, nhận ra mình đã nói sai… Diêu Nhiễm đã "ra lệnh" cho cô không được nhắc đến chuyện đêm đó.

Hai người im lặng trong hai giây.

"Em đã hứa với chị Nguyễn sẽ chăm sóc chị, không để chị một mình." Khương Niệm tiếp tục cầm điện thoại lên, mở ứng dụng bản đồ. "Em xuống lầu mua thuốc hạ sốt, sẽ quay về ngay."

Diêu Nhiễm còn chưa kịp nói thêm gì thì Khương Niệm đã vội vàng đi ra ngoài.

Hai mươi phút sau, cửa được mở.

Khi Diêu Nhiễm nghe thấy tiếng cửa mở, nàng quay lại và nhìn thấy Khương Niệm đã về với một túi thuốc và một chiếc vali nhỏ trên tay phải.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc.

"Đêm nay em nghĩ mình nên ở lại đây." Khương Niệm giải thích. Cô không cho Diêu Nhiễm có thời gian để từ chối, sau đó nói tiếp: "Chị cần đo nhiệt độ trước đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!