Chương 43: Có thù lao không?

Edit: Vũ Vũ

Bởi vì mỗi lần đến chỗ này của Trì Thanh Chước đều không phải do Chung Linh tự nguyện, cho nên khi buổi tối bị kéo vào phòng, cả người cô không nhịn được mà căng thẳng.

Trì Thanh Chước thấy cô ngoan ngoãn đi theo sau, ngay cả thở cũng chẳng dám thở lớn nên không cố tình trêu cô nữa.

Không vội làm gì.

Sau khi vào cửa đổi giày, Trì Thanh Chước chỉ vào phòng sách, sau đó không nói gì mà đi thẳng vào phòng ngủ.

Hình như cũng chẳng có ý gì khác.

Trái tim treo lơ lửng của Chung Linh lúc này mới dám rơi xuống.

Cửa phòng sách mở ra, Chung Linh thay dép lê rồi mang cặp sách đi vào, đứng bên cạnh bàn ngó trái ngó phải một hồi, chỉ nhìn thấy một chiếc ghế dựa, đặt cặp sách lên mặt bàn, Chung Linh đi đến phòng ăn, lấy một chiếc ghế dựa màu trắng mang vào trong phòng sách.

Trì Thanh Chước thay quần áo xong đi ra, thấy Chung Linh đang bê ghế, lộ ra cần cổ trắng nõn, như phát sáng dưới ánh đèn tinh tế.

Anh đi lên vài bước, nâng lấy ghế dựa trong tay Chung Linh rồi đẩy đẩy eo cô, bảo cô đi vào trong.

Chung Linh ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Chước, chỉ thấy anh đã thay quần áo ở nhà, cả người để lộ ra hơi thở lười nhác tự tại, không giống dáng vẻ xa cách khó gần gũi như ở trường.

Sau khi hai người xếp ghế xong, Chung Linh ngồi xuống ghế, lấy sách vở của mình ra, sau đó quay sang hỏi Trì Thanh Chước: "…Hôm nay chúng ta học cái gì?"

Trì Thanh Chước không nhìn sách vở của cô mà chỉ lấy sách vật lý ra: "Công thức suy luận."

Chung Linh "ừm" một tiếng, yên lặng đẩy sách sang một bên, bắt đầu nghe anh giảng bài.

Đây có lẽ là lúc duy nhất mà Chung Linh thấy Trì Thanh Chước nói nhiều, anh chỉ vào từng ví dụ đơn giản nhất trong sách rồi giải thích từng ký hiệu, làm thế nào để nhận ra được công thức trong quá trình suy luận, mỗi bước đều giảng tỉ mỉ rõ ràng.

Chung Linh nghe giảng một hồi, không cẩn thận liếc nhìn đến sườn mặt của anh, chợt thấy anh khác hẳn với ngày thường.

Khi Trì Thanh Chước giảng bài, anh sẽ cầm bút chỉ vào những nơi mình nói, sống mũi cao thẳng, lông mi vừa dài vừa cong, tóc mái đen nhánh rũ ở trước trán, dưới ánh đèn ở bàn học, gương mặt của anh mờ mờ ảo ảo khiến cả người anh đẹp như một bức tượng điêu khắc phương Tây.

Chung Linh dần dần có chút mất tập trung.

Trì Thanh Chước ngước lên nhìn cô, thấy cô đang ngây ra nhìn mình, đầu bút khẽ lắc trước mặt Chung Linh:

Nhìn cái gì? Hửm? Âm cuối còn hơi kéo dài.

Chung Linh bỗng chốc hoàn hồn, bị ánh mắt trêu ghẹo của anh làm cho xấu hổ đến nỗi thiếu điều muốn tìm cái hố để chui xuống, bên tai và sườn mặt đều đỏ lên.

Trì Thanh Chước thấy cô tập trung rồi thì tiếp tục bài giảng.

Tư duy của Chung Linh thật sự có hơi cũ kỹ, có vài chỗ rất dễ đi vào ngõ cụt, làm thế nào cũng không tìm được hướng giải quyết đúng và nhanh nhất.

Trì Thanh Chước không phải là người có tính kiên nhẫn cao nhưng cũng chẳng phải người dễ nổi nóng.

Chỗ nào mà Chung Linh chưa hiểu, anh sẽ nhắc nhở, ôm tay ngồi bên cạnh, không nói lời nào nhìn cô.

Rõ ràng anh còn chưa nói gì mà cả người Chung Linh đã toát mồ hôi.

Nhưng cũng may dưới sự áp lực ấy, Chung Linh rút được kinh nghiệm, làm được vài ví dụ đơn giản mà không mắc lỗi sai.

Giải được đề khiến cô sinh ra cảm giác thành tựu khiến cô vui vẻ cực kỳ.

Trì Thanh Chước chỉ ở bên cạnh nhàn nhạt nhìn cô.

Bởi vì Trì Thanh Chước khắc kỷ phục lễ* nên Chung Linh ở chỗ này càng thêm vui sướng, thậm chí còn thích cảm giác này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!