Chương 31: Tôi có ép em không?

Edit: Vũ Vũ

—–

Trì Thanh Chước và Chung Linh nói chuyện cũng không lâu, cô thấp giọng kể về hành trình hôm nay của mình cho anh nghe, đương nhiên lược đi chuyện sáng nay cãi nhau với Chung Vân Tuệ và người đi xem phim và đi ăn với cô là Trần Mạc.

Chung Linh chưa ngốc tới mức tự đẩy mình vào lưới, biết Trì Thanh Chước không thích nên cố tình tránh Trần Mạc.

Trì Thanh Chước rất vui khi nghe cô kể về những chuyện nhỏ nhặt hằng ngày như vậy, xong xuôi dặn cô về nhà sớm một chút rồi cúp máy.

Chung Linh thở ra một hơi rồi quay về chỗ ngồi.

Cô và Trần Mạc nói chuyện rất vui vẻ, cô cũng bắt đầu không từ chối hay tránh né cậu nữa, rất tự nhiên mà nói chuyện với Trần Mạc, thi thoảng còn chủ động đặt câu hỏi.

Đôi mắt của cô sáng ngời ướt át, khi chăm chú nhìn Trần Mạc nghiêm túc như trẻ con đang tìm kiếm chân lý, khiến người khác cũng phải mềm lòng.

Hai người về đến nhà thì đụng mặt Trì Thanh Chước đang đứng dựa vào thân cây.

Hai chân của Trì Thanh Chước vắt chéo nhau, lười biếng dựa vào một cây cổ thụ trong khu, khi nhìn thấy Chung Linh và Trần Mạc cùng nhau về, anh đứng thẳng người dậy, ánh mắt có chút thú vị mà nhìn về phía hai người.

Ráng chiều bao phủ trên người Trì Thanh Chước, anh mặc trên người chiếc áo khoác màu xám, quần dài rộng rãi thoải mái, thuần thục đút điện thoại vào túi quần.

Hai người vừa thấy Trì Thanh Chước thì bước chân cũng khựng lại.

Tầm mắt của Trì Thanh Chước tỏa định trên người Chung Linh, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu ảnh ngược của cô, bước chân của anh tản mạn nhưng trên người lại mang theo khí vị phóng đãng không thể kiềm chế, nhìn chằm chằm cô rồi bước từng bước một, thong thả đi đến trước mặt hai người.

Đến khi cách bọn họ 2m thì anh dừng lại.

Từ đầu đến cuối, trong mắt Trì Thanh Chước chỉ có một mình Chung Linh.

Anh ung dung duỗi tay vẫy vẫy với Chung Linh, giọng nói trầm thấp vô cùng: "Chung Linh."

Anh đang gọi tên cô.

Lần đầu tiên Chung Linh nhận ra khi người khác gọi tên cô lại khiến cô căng thẳng như vậy, adrenalin* trong cơ thể tăng cao, nhịp tim không tự giác nhanh hơn.

(Adrenaline là một loại hormone được giải phóng ra khỏi tuyến thượng thận và phóng thích trực tiếp vào máu. Có chức năng phục vụ các chất trung gian đồng thời truyền tải lượng xung thần kinh đến các cơ quan khác nhau.)

Chung Linh nhìn gương mặt rõ ràng vẫn mang ý cười ấy nhưng lại lạnh lẽo vô cùng khiến cô không dám đến gần anh.

Sơn vũ dục lại phong mãn lâu*.

(Trích từ bài thơ "Lầu phía đông thành Hàm Dương" của Hứa Hồn)

Nhất thướng cao lâu vạn lý sầu,

Kiêm hà dương liễu tự đinh châu.

Khê vân sơ khởi, nhật trầm các,

Sơn vũ dục lai, phong mãn lâu.

Điểu há lục vu, Tần uyển tịch,

Thiền minh hoàng diệp, Hán cung thu.

Hành nhân mạc vấn đương niên sự.

Dịch nghĩa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!