Giang Kỳ Bạch vội vàng lắc đầu, còn Giang Thư Nguyệt kiên quyết phủ nhận:
"Sao có thể? Có cần tôi gọi người đuổi anh ta đi không?"
Nhìn quanh những phóng viên có mặt, tôi không muốn lễ cưới của mình lại trở thành trò cười thêm lần nữa. Hơn nữa, có vài chuyện thực sự cần được giải quyết.
Vì vậy, tôi bảo trợ lý đưa Phó Tùy đến phòng nghỉ sau sân khấu ở khách sạn.
"Anh nói đi, hôm nay lại muốn làm gì nữa?"
Tôi ngồi trên sofa trong phòng nghỉ, vẫn mặc váy cưới.
Phó Tùy nhìn bộ váy trên người tôi, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.
Chỉ khi thấy Giang Kỳ Bạch đứng bên cạnh tôi, nét mặt anh mới lộ rõ sự không hài lòng, cất giọng:
"Tôi muốn nói chuyện riêng với em."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nghe vậy, Giang Kỳ Bạch nhìn tôi, ánh mắt thoáng lưỡng lự. Cuối cùng, với thái độ tôn trọng, anh khẽ nhấc người định rời đi, nhưng lại bị tôi nắm lấy tay ngăn lại.
"Không cần thiết. Chuyện giữa tôi và anh, tôi không định giấu cậu ấy."
15
Giang Kỳ Bạch nghe xong lời tôi nói, ánh mắt sáng lên như một chú chó lớn vừa được thưởng. Anh còn rất tự hào mà hất cằm với Phó Tùy.
Tiếp đó, dưới ánh mắt bất ngờ của tôi, anh từ túi trong áo vest lấy ra một cuốn sổ đỏ nhỏ, mở ra và đặt ngay trước mặt Phó Tùy.
Tôi: "……" Ai lại mang theo giấy chứng nhận kết hôn bên mình chứ?
Nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý pha chút trẻ con của anh, tôi vừa buồn cười vừa thấy dễ thương một cách kỳ lạ.
Đành thuận theo ý anh, tôi nhìn Phó Tùy nói:
"Anh cũng thấy rồi đấy, tôi và Giang Kỳ Bạch giờ là vợ chồng hợp pháp. Vậy nên, muốn nói thì nói, không thì xin mời rời đi."
"Không thể nào?" Phó Tùy nhìn bức ảnh cưới của tôi và Giang Kỳ Bạch trong giấy chứng nhận, lẩm bẩm, "Em sao có thể thực sự cưới người khác?"
"Không đâu nhé." Giang Kỳ Bạch chậm rãi cất giấy chứng nhận vào túi, hoàn toàn không bận tâm tới sắc mặt ngày càng khó coi của Phó Tùy, "Nói đúng hơn là tôi cưới Ninh Ninh mới phải."
"A Ninh." Phó Tùy đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, "Em cố tình đúng không? Em chỉ muốn làm tôi tức giận. Em rõ ràng biết rằng tôi chưa bao giờ thực sự muốn chia tay em…"
"Phó Tùy." Tôi ngắt lời anh, "Tôi từng nói, anh đánh giá bản thân quá cao rồi. Anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng, sau tất cả những gì anh làm, tôi vẫn sẽ ở bên anh?"
"Nhưng, nhưng năm 17 tuổi em đã hứa với tôi, rằng sau này em chỉ gả cho tôi." Anh không cam tâm đáp.
"Anh cũng từng nói sẽ không bao giờ phản bội tôi." Giọng tôi lạnh nhạt, "Nhưng cuối cùng anh vẫn phá bỏ lời thề của chúng ta, đem lòng yêu Thẩm Trân Trân, đúng không?"
"Không, tôi không yêu cô ấy, tôi chỉ, chỉ là…"
"Chỉ là anh không buông được cảm giác tội lỗi với Thẩm Trân Trân, cũng không chịu được sự mạnh mẽ của tôi. Vậy nên anh mới lợi dụng cái cớ này để áp chế tôi."
Tôi nói thẳng ra suy nghĩ của anh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!