Chương 7: (Vô Đề)

Giang Kỳ Bạch ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chăm chú nhìn tôi một lúc, rồi như quyết định được điều gì đó, bất ngờ giơ tay ôm chặt lấy tôi.

"Em thề, em – Giang Kỳ Bạch – sẽ không bao giờ phản bội Thương Ninh."

Tôi ngẩn người, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay đáp lại cái ôm của cậu ta.

12

Phải thừa nhận, sức trẻ đúng là vượt trội.

Vốn thường xuyên mất ngủ, lần này tôi lại ngủ một giấc ngon lành.

Khi tỉnh dậy, đã là giữa trưa.

Vì là thứ Bảy, tôi ở nhà dùng bữa sáng Giang Kỳ Bạch chuẩn bị, sau đó đưa cậu ta về studio.

Sau đó, tôi quen thói ghé cửa hàng hoa mua một bó, rồi đến nghĩa trang thăm mẹ.

Nhưng lần này, tôi lại thấy Phó Tùy đứng trước mộ mẹ.

Kể từ sau khi Thẩm Trân Trân tự tử, anh ta chưa từng tới đây nữa.

Tôi cầm bó hoa, đối diện với ánh mắt của Phó Tùy từ phía bên kia vài hàng mộ. Sau đó, không chút để tâm, tôi bước tới, đặt bó hoa mình mua lên mộ của mẹ.

A Ninh.

Anh nhìn tôi, do dự một lúc lâu mới mở miệng:

"Em thực sự muốn kết hôn với thằng nhóc nhà họ Giang sao?"

Tôi quay lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua anh một lượt từ trên xuống dưới, cười mỉa mai đáp:

"Liên quan gì đến anh?"

Nói rồi, tôi nhấc bó hoa anh đặt trước mộ mẹ tôi, thẳng tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Thương Ninh!

Thấy hành động của tôi, Phó Tùy có chút cuống lên, nhanh chóng bước đến nắm lấy tay tôi:

"Rốt cuộc em muốn làm gì?"

Tôi giằng tay ra, lạnh lùng nói:

"Anh nên tự hỏi mình, rốt cuộc anh đang muốn làm gì."

Nói xong, tôi thẳng tay tát anh một cái vang dội.

Em đánh anh?

Anh ôm mặt, không thể tin nổi nhìn tôi.

"Cái tát này, tôi đáng ra nên cho anh vào ngày cưới rồi."

Tôi bình thản nói:

"Anh không nghĩ rằng, sau màn kịch lớn anh bày ra ở lễ cưới, rồi dùng mọi thủ đoạn để chèn ép dự án mới của tôi, chúng ta vẫn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục như bình thường chứ?"

Anh...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!