Lục Kiều Vi nửa giờ trước khoa trương tự tin bao nhiêu thì bây giờ xấu hổ nhục nhã bấy nhiêu, muốn đào một cái hố dưới đất mà chui vào.
Môi mấp máy nhưng không nói nên lời, vẫn là Văn Cẩn Ngôn chủ động kéo nàng lại.
Lanh lẽo, Lục Kiều Vi cảm thấy mình có khả năng xong đời.
Lục Kiều Vi kết hợp bề mặt cắt của viên kim cương và màu sắc của viên kim cương để giải thích: "Viên kim cương màu hồng này đã được GIA chứng nhận, cấp vvs, chúng ta có thể thiết kế thành hình cánh hoa bằng cách kết hợp đường cong bên mặt cắt của nó...
"Hầu hết kim cương của DMD đều khó tìm, bất kỳ viên kim cương nào cũng không hề rẻ, mỗi viên kim cương đều vượt quá bảy con số. Các tác phẩm của DMD thường được đưa ra đấu giá để phí thương phú bà săn lùng."Đối với viên kim cương xanh chói 6,1 carat này, tuy bề ngoài có tì vết nhưng không kiến nghị cắt thành những viên kim cương vụn, có thể thiết kế như một giọt nước.
Cho nên sánh với đại dương sâu thẳm, sự không chắc chắn của nước có thể cải thiện sự hoàn mỹ của nó...
"Văn Cẩn Ngôn lên tiếng sửa sai:"Không phải màu xanh lam, mà là màu xanh đậm, Fancy Deep Blue.
"Cấp độ của kim cương được quy định rất chặt chẽ, không thể sai sót, Lục Kiều Vi đã phạm vài sai lầm thông thường, một số người phụ trách phía dưới hơi cau mày. Nàng căng da đầu tiếp tục nói. Văn Cẩn Ngôn lại hỏi:"Thiết kế Lục có thể giải thích thiết kế mặt hoa của chiếc nhẫn không? Tôi thấy mặt bên phải rất cao, có ngụ ý gì sao?
"Lại tới, nàng biết hồ ly tinh này sẽ không buông tha nàng! Trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng Lục Kiều Vi đã có chút suy đoán, nếu nàng ăn ngay nói thật là do nâng đùi lên, nhất định Văn Cẩn Ngôn sẽ cười nhạo cô. Lục Kiều Vi lựa chọn một cách an toàn, nói:"Điểm nổi này tượng trưng cho sóng, tượng trưng cho con người sâu sắc vô tận.
Tình yêu đến từ nguyên thủy, cũng như một viên kim cương phải mất 10.000 năm mới hình thành."
"Độc nhất vô nhị."
Bạch bạch bạch! Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay.
Chỉ có Văn Cẩn Ngôn khoanh tay, trong mắt có chút thần sắc nhàn nhạt, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt của giám đốc bên cạnh, cô không bị thuyết phục.
Hơn mười phút sau, sau khi Lục Kiều Vi nói xong tất cả các mẫu thiết kế, nàng mạnh dạn ngẩng đầu nhìn lại, Văn Cẩm Ngôn hơi nghiêng đầu, tựa như đang nghiêm túc nghe giám đốc bên cạnh nói, nhưng thực ra ánh mắt lại đang dừng ở trên mặt của nàng.
Nếu Văn Cẩn Ngôn không nói, tất cả mọi người đều không dám gặm, nếu người điều hành không gật đầu, coi như hợp đồng thất bại.
"Nói xong rồi?
"Lục Kiều Vi gật đầu:"Đúng vậy...Hai chữVăn tổng
"thật khó nói, thật sự không thể nói được. Văn Cẩn Ngôn lật xem bản thiết kế, Lục Kiều Vi nhìn thoáng qua, không phải phần nàng vừa diễn thuyết, Văn Cẩn Ngôn cư nhiên bơ nàng, còn nhận bản thảo của người khác. Chết tiệt, thật làm người tức giận. Tuy nhiên bây giờ người ta không phải là streamer khiêu dâm, cho nên Lục Kiều Vi chỉ có thể khom lưng cúi đầu, hỏi:"Ngài có hài lòng với bản thiết kế của tôi không?
"Văn Cẩn Ngôn nghênh đón tầm mắt của nàng, chậm rãi nói:"Không hài lòng."
Nói xong, trực tiếp tan họp.
Lần này là Lục Kiều Vi đi theo Văn Cẩn Ngôn, từng bước đi vào thang máy, Văn Cẩn Ngôn nhìn thẳng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không.
Không có nhân viên chen chúc, hai người vẫn đứng rất gần.
Không gian chật hẹp tạo cảm giác ngột ngạt.
Này thực sự là thang máy tử thần.
Lục Kiều Vi cứng đờ mà nghiêng người, nhấn nút tầng hầm.
Ngón tay Văn Cẩn Ngôn run lên, màn hình điện thoại chuyển động, Lục Kiều Vi quay đầu nhìn liền nhìn thấy dòng chữ trên đó.
[Ai mà mặc quần lót phóng đãng của cô?]
[Không mặc, không có mặc! Tôi không bao giờ mặc quần lót, tôi chỉ thích thả rong!]
Mặt nàng đỏ bừng, tức giận hỏi: "Cô xem cái này làm gì?"
"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn tựa hồ vừa nghe được giọng nói của nàng, nói: "Thiết kế Lục, trước đây chúng ta có quen biết nhau sao?Lục Kiều Vi:...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!