Chương 38: (Vô Đề)

Cảm thấy xấu hổ, Lục Kiều Vi đỏ mặt, dùng sức đẩy Văn Cẩn Ngôn ra.

"Ở đây đừng làm vậy, có người qua lại." Nàng không chịu nổi, chiếc Maybach mà Văn Cẩn Ngôn lái là mẫu mã mới, đặc biệt bắt mắt.

"Không sao, người khác chỉ nghĩ chúng ta đang hôn môi thôi.

"Môi Văn Cẩn Ngôn tiến gần đến môi nàng, lấy nụ hôn chứng thực, Lục Kiều Vi có chút muốn khóc, đôi mắt đỏ hoe nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đối diện vài ánh mắt tò mò. Thật xấu hổ. Lúng túng nhưng đồng thời cũng mong chờ. Lục Kiều Vi ơi Lục Kiều Vi, thật không biết xấu hổ. Văn Cẩn Ngôn dán lên môi nàng, trấn an nói:"Không sao đâu, chúng ta hôn môi, người khác sẽ không nhìn ra.

"Chỉ là lừa mình dối người thôi, người hiện đại không phải kẻ ngốc, thực sự cho rằng người khác không biết hai người đang làm gì sao? Lục Kiều Vi hừ một tiếng:"Cô chậm một chút."

"Nơi nào chậm một chút?" Văn Cẩn Ngôn cắn môi nàng, sau đó lùi ra xa, hỏi nàng: "Là nơi này, hay là kêu tôi hôn chậm một chút.

"Đầu óc Lục Kiều Vi quay cuồng, muốn mắng lại mắng không được,"Động tác." Nàng lại kéo tay Văn Cẩn Ngôn,

"Chúng ta đổi địa điểm được không? Nhiều người quá, nếu như bị nhận ra sẽ lên báo."

Nàng mới xuất hiện trên tạp chí DMD hai ngày nay, tỷ lệ bị nhận ra rất cao, nếu chuyện này bị bại lộ, về sau nàng sẽ không sống được nữa.

"Vậy em chọn địa điểm nào? Là nhà em, nhà tôi, hay là khách sạn? Hay là đổi địa điểm tiếp tục trong xe." Văn Cẩn Ngôn cọ nhẹ vào sườn mặt nàng, lúc vừa nói vừa dán lên đặc biệt ái muội, rung động lòng người.

Lục Kiều Vi né tránh, "Đổi địa điểm."

Nàng nhỏ giọng bổ sung: "Vẫn ở trong xe.

"Văn Cẩn Ngôn sửng sốt một lát, sau đó mỉm cười. Lục Kiều Vi thẹn thùng co ngón chân lại, đẩy Văn Cẩn Ngôn ra rồi nhìn ra cửa sổ xe. Trên đường quả thật có rất nhiều người, trời cũng chưa tối, mặt trời đang lặn, ai để ý nhìn một cái cũng biết bọn họ đang làm gì. Văn Cẩn Ngôn ngồi lại, bộ dáng rất đứng đắn mà nắm vô lăng, nếu không phải cô ném một gói khăn giấy cho Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi sẽ cảm thấy cô có chút thay đổi. Hiện tại...... Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói:"Lau đi.

"Nếu hiện tại trên mạng xảy ra"cái chết lãng xẹt của năm

", nhất định tên tuổi của Lục Kiều Vi sẽ xếp hạng nhất, nhìn xem nàng đã đạt được thành tích to lớn sau khi gặp Văn Cẩn Ngôn, nàng là người đứng mũi sào, ai có thể cạnh tranh với nàng? Thật mất mặt. Lục Kiều Vi oán giận, nhưng vẫn lễ phép lấy khăn giấy ra, nhỏ giọng nói:"Nói giống như cô không có vậy, không phải chính cô cũng hồng thuỷ tràn lan rồi sao?

"Nàng cảm thấy mình miêu tả rất phù hợp, không nhịn được cười, đó là sự thật, hơn nữa cũng không phải một mình nàng trải qua loại chuyện này. Đang lúc nàng vui vẻ suy nghĩ, Văn Cẩn Ngôn đột nhiên nói:"Tôi không cần.

"Lục Kiều Vi hừ lạnh một tiếng. Văn Cẩn Ngôn lại bổ sung thêm:"Lát nữa tôi cho em liếm.Lục Kiều Vi:...

"Mẹ kiếp. Mẹ kiếp, mẹ kiếp! Nữ nhân này không phóng đãng sẽ chết sao? Hít sâu! Lục Kiều Vi hít sâu một hơi, nàng cảm thấy mình thật sự không xong, thật muốn nghẹn mà chết ngay tại chỗ. Quên đi, dù sao cũng đều là phóng đãng, ai sợ ai? Lục Kiều Vi ném gói khăn giấy lên bảng điều khiển trung tâm,"Sao tôi phải liếm! Muốn liếm thì cùng liếm!"

"Được.

"Văn Cẩn Ngôn mỉm cười, lần này không lạnh lắm, nhìn cô rất ôn nhu, nhanh chóng đạp phanh lại. Xe chậm rãi dừng lại, Lục Kiều Vi đoán chừng đã đến nơi, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đường phố vẫn tấp nập xe cộ qua lại, người cũng nhiều hơn. Này có khác nhau sao? Nàng lại nhìn Văn Cẩn Ngôn, phát hiện tay Văn Cẩn Ngôn đang chạm vào cửa xe, muốn nâng cửa sổ lên, bắt đầu ở chỗ này."Đừng đừng đừng."

Nàng nhanh chóng nắm lấy tay Văn Cẩn Ngôn.

"Đại Mãnh, đừng sợ, em rất lớn mật mà." Văn Cẩn Ngôn khích lệ nhìn nàng, thậm chí còn chớp chớp mắt, khi mặt trời lặn, động tác của cô vũ mị khó tả: "Tôi tin em.

"Ai nói ban ngày yêu tinh không dám ra ngoài, Lục Kiều Vi run rẩy chân, triệt để sợ hãi:"Thật sự không được, tôi thật sự không lớn mật như cô.

"Văn Cẩn Ngôn xoa đầu nàng, Lục Kiều Vi lập tức tê dại, nước mắt lưng tròng,"Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa? Tôi nói đổi địa điểm, không phải là đổi đường."

"Đại Mãnh, cốt khí của em đâu rồi?"

Văn Cẩn Ngôn mím môi, không nhịn được cười: "Tôi nhớ trước đây em khá có cốt khí, còn nói eo của em rất cứng..."

"Bây giờ mềm, bây giờ mềm rồi."

Lục Kiều Vi nắm lấy tay cô, "Xin cô xin cô đó!

"Cái gì cốt khí? Cái gì Lục Đại Mãnh, trong trường hợp này nàng chính là Lục Đại Hèn. Văn Cẩn Ngôn cười, đưa tay lên đỉnh đầu nàng xoa hai cái,"Đừng kích động, tôi đi mua bao."

"Ơ, mua bao?" Cả người Lục Kiều Vi cứng nhắc, nhăn nhó nhìn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!