Hai người nhìn nhau, hô hấp trở nên khắc chế.
Trong điện thoại, Vu Thụy Viêm hỏi: "Tại sao?
"Văn Cẩn Ngôn nhìn Lục Kiều Vi, quay mặt đi, bình tĩnh nói:"Bởi vì chúng tôi là bạn bè, có thể ngủ cùng nhau."
"Còn có việc gì không?
"Giọng điệu của cô vẫn lạnh lùng, không thay đổi. Vài giây sau, không đợi bên kia nói xong, cô đã cúp điện thoại trước, đặt điện thoại xuống, vén chăn lên tiếp tục ngủ. Lục Kiều Vi ngơ ngác một lúc, sau đó không nhịn được nữa, ngồi dậy nhìn cô hỏi:"Sao cô tùy tiện chạm vào điện thoại của tôi?
"Văn Cẩn Ngôn chớp mắt, cau mày nói:"Tỉnh dậy hơi tức giận, tôi đã ngủ rồi, đột nhiên gọi điện thoại, thật ồn ào."
Lục Kiều Vi nhìn cô một lúc rồi mới 'ò' một tiếng, nàng bò dậy, nheo mắt cầm điện thoại lên, trước khi tìm Văn Cẩn Ngôn thì nàng đang ăn cơm với đồng nghiệp, nàng đột nhiên rời đi nên có rất nhiều người tìm.
Lục Kiều Vi gửi tin nhắn trong nhóm: [Tôi đã về nhà rồi, thật ngại quá, lát nữa gửi hóa đơn cho tôi, tôi mời]
Nhìn thấy mọi người trong nhóm hoan hô, Lục Kiều Vi lại nằm xuống, luôn muốn nhìn xem Văn Cẩn Ngôn, nữ nhân này bình thường rất ôn nhu, nhưng vừa rồi sao có thể lạnh lùng đáng sợ như vậy, làm nàng tưởng đang ngủ bên cạnh một người xa lạ.
Mấy phút sau, Văn Cẩn Ngôn nghiêng người hỏi nàng: "Không phải em đã ngủ rồi sao? Tôi kêu em mà em không nghe thấy.
"Vốn dĩ Lục Kiều Vi chưa ngủ, nàng đang giả vờ vì không muốn phát sinh chuyện gì trên giường. Ai biết Văn Cẩn Ngôn trả lời điện thoại với giọng điệu kỳ quái như vậy, làm nàng sợ đến mức không dám giả vờ ngủ nữa. Nàng nói:"Khi thức dậy, cô rất dễ nổi giận sao?
"Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Đôi mắt của hai người nhìn nhau, lại đồng thời nhắm lại. Lục Kiều Vi không dám hỏi thêm nữa, thấp giọng nói:"Tôi tắt âm điện thoại rồi, cô ngủ đi, cô thức dậy tức giận cũng quá dọa người.
"Văn Cẩn Ngôn không trả lời, Lục Kiều Vi trằn trọc xoay người, đoán là cô đã ngủ rồi, sau đó nàng chống tay ngồi dậy, gõ phím điện thoại. Nàng vừa gõ dòng chữ"thức dậy dễ nổi giận", tiếp theo là dòng chữ "vấn đề tâm lý", trên mạng nói trắng ra người bị stress rất dễ mắc bệnh này, chẳng lẽ Văn Cẩn Ngôn bề ngoài nhìn ôn nhu nhưng nội tâm lại rất áp lực.
Khi Lục Kiều Vi thức dậy, Văn Cẩn Ngôn đã không còn ở đây nữa, nhưng cô để lại cho nàng một tờ giấy, nói chính mình có việc, nàng nhớ ăn bữa sáng mà cô mua.
Trên bàn có đồ ăn, còn nóng hổi, hình như cô vừa mới rời đi, nàng vừa ăn vừa chơi điện thoại, lướt rất nhiều vòng bạn bè.
Pháp vụ DMD: [Đã tìm ra nguyên nhân thức dậy dễ nổi giận, các nhà khoa học có thể phân tích giúp bạn từ tâm lý đến sinh lý!]
Pháp vụ DMD: [Nữ nhân dễ nổi giận khi thức dậy có trái tim yếu đuối, cần sự chăm sóc cẩn thận của vợ, cách tốt nhất là thật yêu cô ấy.
Từ khi có tình yêu, tôi làm gì cũng có năng lượng!]
Pháp vụ DMD: [Nữ nhân có thư giãn hay không thì phải xem cơn giận khi thức dậy có thoát ra hay không, chỉ cần chịu hôn người yêu một cái, cơn giận sẽ không còn nữa!
Hôn cô ấy!]
Lục Kiều Vi cau mày thật chặt.
…
Trời mưa cả đêm, mặt đường đầy nước, Lục Kiều Vi đến công ty, ống quần ướt đẫm nhưng nàng cũng không thèm xử lý, nàng kiểm tra điện thoại nhìn vào hồi lâu, lại đặt điện thoại lên bàn, dùng ngón tay ấn vào giữa hai lông mày.
"Cậu sao vậy?"
Khúc Thanh Trúc hỏi nàng: "Như thế nào mình phát hiện mỗi lần cậu ngủ với Văn Cẩn Ngôn, mình luôn có cảm giác như cậu bị ép khô vậy."
"Ép khô còn tốt, nhưng tâm lý lại chịu không nổi."
"Sao vậy?
"Khúc Thanh Trúc tò mò. Lục Kiều Vi nhìn ly sữa trong tay cô, suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nói gì, sợ Khúc Thanh Trúc không uống được. Khi ra khỏi văn phòng, nàng gặp Vu Thụy Viêm, hai người chỉ chào hỏi, Vu Thuỵ Viêm muốn nói lại thôi, giống như hắn có chuyện gì muốn nói với nàng. Mãi cho đến khi có một cô gái ở phòng tài chính gọi hắn đến họp, lúc này Vu Thụy Viêm mới thu hồi tầm mắt rời đi, Khúc Thanh Trúc khẽ tặc lưỡi hỏi:"Nếu cậu gặp Vu Thụy Viêm trước thì liệu hai người có cơ hội không?"
"Đừng nói bậy, bọn mình đều là đồng nghiệp.
"Tính tình Vu Thụy Viêm khá tốt, hắn theo đuổi nàng lâu như vậy cũng không đặt thêm gánh nặng gì cho nàng, mỗi lần hắn thăm dò hỏi nàng hay khi nàng từ chối, hắn cũng sẽ không ép buộc nàng. Thành thật mà nói, ở cùng với hắn cũng khá thoải mái. Nếu chuyện đó không xảy ra, có lẽ sau khi vứt Lạc Nhất Ngôn thì nàng đã thử... Hiện tại, quên đi, nàng thực sự không có tâm tư. Hàn huyên một lúc, Lục Kiều Vi lại hỏi Khúc Thanh Trúc:"Còn cậu thì sao, sao mình chưa bao giờ nghe cậu nói qua, mẹ cậu không thúc giục cậu kết hôn sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!