Chương 28: (Vô Đề)

Chín giờ tối, Lục Kiều Vi trở về nhà.

Nàng đi thang máy lên, có lẽ hôm nay là một ngày đặc biệt, mọi người ra ngoài ăn mừng hoặc nằm ở nhà tránh lễ ngược cẩu độc thân, nàng là người duy nhất trong thang máy.

Thành thật mà nói, Lục Kiều Vi không hiểu tại sao một năm lại có nhiều ngày lễ tình nhân như vậy, nàng vô cảm với những lễ hội này, luôn cho rằng đó là một chiêu trò kinh doanh.

Thang máy mở ra, hành lang tối om, không thấy ai cả.

Nàng đang định hỏi thì một cánh tay đột nhiên từ bên cạnh ôm lấy nàng, nhanh đến mức Lục Kiều Vi không kịp phản ứng, nhịp tim tăng nhanh, không thể kiềm chế mà hét lên.

Nàng bị ôm vào trong ngực, ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, "Cô làm gì vậy, hù chết tôi.... ưm"

Môi nàng bị người hôn lấy, có chút kịch liệt, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, đầu lưỡi cạy môi nàng ra, ngăn chặn tiếng kêu của nàng.

Văn Cẩn Ngôn ôm eo nàng, thở hổn hển, lẽ ra Lục Kiều Vi phải sợ hãi, nhưng khi nghe được giọng nói kia, không hiểu sao nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn ngoan ngoãn để người kia hôn mình.

Nàng bị đẩy vào tường, hít thở không thông há miệng thở phì phò, môi bị hôn có chút đau, Lục Kiều Vi chớp chớp mắt, cố gắng nhìn rõ người trước mặt, tìm hiểu xem tại sao cô lại đột nhiên mãnh liệt như vậy.

Nhưng Văn Cẩn Ngôn tránh ánh mắt của nàng, ôm chặt eo nàng, dán trán vào cổ nàng: "Sao bây giờ em mới về?

"Khoảng cách đến nhà hàng rượu đã rất xa, lễ tình nhân lại có rất nhiều người ra ngoài chơi nên đường tắc nghẽn, Lục Kiều Vi đang muốn giải thích thì lại nghe Văn Cẩn Ngôn nói:"Em có biết mua coca là ý gì không?"

Lồng ngực của Lục Kiều Vi kịch liệt phập phồng, bây giờ có biết hay không cũng không quan trọng, nàng đã bị hôn, đầu óc hỗn loạn, nàng hôn Văn Cẩn Ngôn vào lễ tình nhân.

Có lẽ là bất mãn vì nàng thất thần, Văn Cẩn Ngôn cọ môi vào tai nàng, làm nàng ngứa ngáy cùng tê dại, Lục Kiều Vi lùi lại, Văn Cẩn Ngôn lại tiến thêm một bước, áp lưng nàng vào cửa, phát ra tiếng va chạm lớn.

Văn Cẩn Ngôn sợ làm nàng đau, ngón tay trượt xuống cánh tay nàng, nhẹ nhàng xoa xoa, hô hấp của Lục Kiều Vi nóng rực, Văn Cẩn Ngôn có thể nghe rõ nhịp tim đập dồn dập của nàng.

"Để tôi nói cho em biết."

Văn Cẩn Ngôn kiên trì nói vào tai nàng, làm nàng xấu hổ, chỉ là vừa mới phát ra âm thanh "Làm", còn chưa kịp nói "tình

"xong, cô đã chạm vào một vật gì đó lạnh buốt. Lúc đầu cô tưởng là Lục Kiều Vi sợ hãi, tay lạnh, nhưng khi chạm vào lại không có cảm giác lạnh nữa, rất cứng, giống như có chứa nước,"Đây là cái gì...?

"Lục Kiều Vi đưa tay đẩy cô ra, sau đó dậm chân xuống đất, đèn khẩn cấp ngoài cửa bật sáng, ánh sáng trắng rải rác chiếu sáng xung quanh, Văn Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt chạm vào vật trong tay nàng. Lục Kiều Vi giơ tay lên:"Cô nói xem đây là cái gì, là coca, coca đấy! Cô muốn uống coca còn gì!

"Hai chai coca nguyên chất, chai lớn 2 lít, có lẽ vì không hợp khẩu vị nên một tay nàng cầm Pepsi, tay kia cầm Coca. Dưới ánh sáng, Coca trở nên đặc biệt sẫm màu, soda màu nâu va chạm với thành chai, bọt trắng bật ra. Trên mặt Văn Cẩn Ngôn lộ ra vẻ kinh ngạc, không nói nên lời, thậm chí còn có cảm xúc hỗn loạn không thể giải thích được. Rất phức tạp."...

"Mọi cảm giác còn đọng lại đều tan biến, Lục Kiều Vi nhét hai chai Coca lớn vào trong ngực cô,"Không phải cô muốn uống sao?

Tôi còn sợ siêu thị đóng cửa!

"Cô là muốn nói làm tình, không phải mua coca. Không biết nên khóc hay nên cười. Lục Kiều Vi tức giận lấy chìa khóa chọc vào ổ khóa, thay dép phát ra tiếng kêu lộp cộp, Văn Cẩn Ngôn đi theo nàng hỏi:"Em đặc biệt mua cho tôi sao."

"Tôi nhặt được trên đường."

Lục Kiều Vi rất tức giận, đỏ mặt ngồi xuống ghế sô pha, "Uống đi, cô mau uống đi, no chết luôn cũng được."

"Không uống được."

"Ha ha." Lục Kiều Vi cười lạnh.

"Đợi lát nữa uống, không gấp.

"Văn Cẩn Ngôn ôm hai chai coca lớn, cười một hồi, cười Lục Kiều Vi, lại cười chính mình. Một lúc sau, cô đặt chai coca lên bàn rồi nói:"Thật ra... tôi muốn nói là làm tình."

"Đừng nói chuyện với tôi!

"Lục Kiều Vi không hiểu, dù là Văn Cẩn Ngôn ôm nàng trong hành lang tối tăm hay Văn Cẩn Ngôn nói làm tình, đều dọa nàng đến mức không thở được. Văn Cẩn Ngôn im lặng ngồi đối diện nàng. Ước chừng mười phút sau, Lục Kiều Vi xoa xoa mặt nàng nói:"Không thể làm với cô được, đời này đều không thể, cô có việc gì thì mau nói đi, không có thì đi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!