Chương 26: (Vô Đề)

Lục Kiều Vi tuyệt vọng nhắm mắt lại, cảm giác như mình đã biến thành sắt vụn, nàng khó khăn đứng dậy, tạm dừng đoạn video vẫn đang kêu la, sau đó mặt đỏ bừng nhấc ghế lên.

Làm xong, ngón tay của nàng run rẩy dữ dội, bầu không khí kiều diễm lưu luyến ban đầu được thay thế bằng xấu hổ mãnh liệt.

"Tiếng gì vậy? Vi Vi, cô đang xem gì vậy?" Trang Như Nhuế vươn cổ nhìn vào trong, "Là phim truyền hình lần trước cô kể với tôi sao?

"Hiển nhiên là không nghe ra đó là cái gì, trong lòng Lục Kiều Vi cảm thấy có chút may mắn, bàn làm việc và cửa là một đường thẳng, không đi tới sẽ rất khó nhìn thấy. Nàng tự nhủ không sao, chỉ cần nói dối liền qua, không chờ nàng nói ra, một đồng nghiệp khác đã nói thêm:"Quy mô có vẻ hơi lớn, loại phim này có thể vượt qua kiểm duyệt ở trong nước sao?"

"Nhìn giống như hai nữ nhân, tôi chỉ nhìn thấy được một chút thôi."

"Chỉ là cảm giác rất tàn nhẫn, nữ chính kêu lớn như vậy, thật thê thảm."

Lục Kiều Vi khóc, đây là muốn nàng chết sao.

Nàng thật sự muốn tự tát mình một cái, tại sao phải trực tiếp nghe âm thanh, tai nghe bị hỏng chỉ xem thôi không được sao!

Giữa tiếng trò chuyện, còn có người đề nghị cùng xem.

Lục Kiều Vi không nói nên lời, cũng không có tư cách phản bác, nàng hơi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn, không biết Văn Cẩn Ngôn đang nghĩ gì, khi nhìn nàng, ánh mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt có chút phức tạp.

Xong rồi xong rồi, ngay cả Văn Cẩn Ngôn cũng cảm thấy mình quá mức.

Chỉ sau vài giây, nàng hít một hơi thật sâu, cùng lắm thì chết. "Tôi vừa xem là..."

"Phim Hồng Kông." Văn Cẩn Ngôn tiếp lời nàng, ngữ khí đạm nhiên: "Dùng để tìm cảm hứng thiết kế phải không?"

"A?

"Lục Kiều Vi có chút sửng sốt. Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng bằng ánh mắt trấn an, nàng cứng nhắc gật đầu, Văn Cẩn Ngôn nói thêm:"Không nghĩ tới thiết kế Lục lại siêng năng như vậy, chúng tôi vừa đi em liền bắt đầu làm việc, DMD rất vui khi được hợp tác với một thiết kế sư như vậy.

"Gì? Hợp tác gì? Lục Kiều Vi bối rối, nhưng nàng vẫn khô khan phối hợp, nói:"Đúng vậy đúng vậy." Đồng nghiệp cũng bối rối không kém nàng, nhưng thanh tỉnh hơn nàng, hỏi: "Kiều Vi lại hợp tác với DMD sao?

"Văn Cẩn Ngôn gật đầu, nhìn Lục Kiều Vi nói:"Chúng tôi lại hợp tác.

"Lục Kiều Vi miễn cưỡng tìm đường xuống, tuy biết việc hợp tác là vô nghĩa nhưng nàng vẫn gật đầu như gà mổ thóc,"Đúng vậy, vừa rồi tôi đang xem phim Hồng Kông, phim Hồng Kông tương đối có cảm hứng, hiện tại đang là yếu tố phổ biến."

"Thật lợi hại!"

Trang Như Nhuế giơ ngón tay cái lên khen nàng: "Vi Vi, cô cũng đừng làm việc quá sức, thân thể là quan trọng nhất, tuyệt đối không được suy sụp.

"Suy sụp... Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu, gần đây có xu hướng suy sụp, nàng khô khan cười hai tiếng, nói:"Ra ngoài nói chuyện đi... Sao mọi người lại đột nhiên quay lại vậy?

"Chẳng phải đã rời đi hết rồi sao? ?"Bọn tôi vừa gặp người giao bánh ở tầng dưới." Trang Như Nhuế nói: "Aiz, bọn tôi gõ cửa nửa ngày nhưng không nghe thấy cô trả lời, còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì, may mà Văn tổng có chìa khóa nhà của cô.

"Nói xong, mọi người lại tập trung sự chú ý vào Văn Cẩn Ngôn, đúng vậy đúng vậy, sao Văn Cẩn Ngôn có chìa khóa nhà của Lục Kiều Vi, động tác thuần thục như vậy, chẳng lẽ.... Lục Kiều Vi liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn đang mở hộp bánh ra, cũng không có ý định giải thích, nàng nhéo nhéo tai đỏ của mình, chỉ có thể dựa vào bản thân, nói:"Chắc là tôi nhét chìa khóa vào nhầm áo khoác, vừa rồi áo khoác của bọn tôi treo cùng một chỗ, aiz, xem trí nhớ của tôi này."

"Vậy à." Mọi người bị lừa thành công, cười nói: "Cô không biết đáng sợ thế nào đâu, vừa bước vào bọn tôi đã nghe thấy tiếng kêu, đặc biệt thê thảm, còn tưởng cô bị bệnh, suýt chút nữa đã gọi cấp cứu.

"Đó không phải là Lục Kiều Vi kêu, mà là hai nữ chính trong phim kêu, nếu bọn họ vào sớm hơn một chút sẽ có thể nghe thấy người thuê nhà kêu to"Đừng mút", "không chịu nổi

".... những từ ngữ này tương đối.... Lục Kiều Vi không biết nên mừng vì họ đến quá đúng lúc, hay là mừng vì hai tỷ tỷ chơi rất tốt, vẫn luôn ưm ưm a a, chỉ nói đau. Nàng xoa mặt, mời mọi người ăn bánh. Sau khi cắt bánh, Văn Cẩn Ngôn đưa cho nàng trước, trong số các đĩa bánh, đĩa của nàng có nhiều kem nhất, còn có một quả anh đào nhỏ bên trên."Ăn không?

"Văn Cẩn Ngôn hỏi. Lục Kiều Vi muốn nói không, nhưng vẻ mặt Văn Cẩn Ngôn lại làm nàng phải nhận lấy, nàng cười nói:"Tôi thích ăn kem nhất, rất ngọt.

"Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, từ trong túi móc ra một vật gì đó, đặt cạnh tay nàng, chính là chiếc hộp đựng vòng cổ kim cương mà Lục Kiều Vi đã lén nhét vào."Em cũng nhét cái này vào."

"A a a, xem trí nhớ của tôi này, còn vất vả cô một chuyến." Lục Kiều Vi cầm lấy chiếc hộp, cảm giác như mình đang cầm một quả bom nặng hai trăm vạn tấn chứ không phải là một chiếc vòng cổ kim cương mấy carat.

"Ăn bánh, ăn bánh đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!