Trong quán bar vang lên một bản nhạc êm dịu, giọng hát trầm thấp của nữ ca sĩ làm hành lang thiếu ánh sáng thêm phần ái muội, Văn Cẩn Ngôn cởi hai cúc áo, bộ phận xinh đẹp của nữ nhân như ẩn như hiện, Lục Kiều Vi thật sự không chịu nổi, muốn đưa tay ra che lại nhưng lại sợ chạm vào thứ không nên chạm vào.
"Đừng đừng đừng, đủ rồi, thật sự đủ rồi!" Lục Kiều Vi thực sự sợ cô, nàng nghĩ đến Văn Cẩn Ngôn tùy tiện cởi quần áo ở trong nhà nàng, cả người liền sợ hãi.
Chưa kể nàng vừa đi một đoạn đã nhìn thấy mấy nữ nhân ôm hôn nhau, chỉ chừa áo trong.
Người trước mặt không có ý dừng lại, còn ám chỉ nàng có thể nhìn nhiều một chút. Lục Kiều Vi khóc không ra nước mắt, vội vàng nói: "Cô đã đủ gợi cảm rồi, nếu còn gợi cảm nữa thì tôi biết sống thế nào? Cầu xin cô cho tôi một con đường sống đi!"
Động tác cởi cúc áo của Văn Cẩn Ngôn chậm lại, tựa hồ đang nghi hoặc tính chân thực trong lời nói của nàng.
"Cô có biết tại sao tôi bỏ chạy khi nhìn thấy cô không?"
"Tại sao?" Động tác của Văn Cẩn Ngôn hoàn toàn dừng lại.
"Bởi vì cô quá gợi cảm, trong quán bar cô là người duy nhất mặc tây trang, cô vừa đi vào tôi đã nhìn thấy cô, tôi dám cam đoan tôi là người đầu tiên trong quán bar nhìn thấy cô!"
"Những người khác đều mặc quần áo rất ngắn cùng hở hang, nhưng cô thì khác. Cô không biết mình mặc tây trang trông rất mê người sao?"
Đây là nàng nói thật, từ trước đến nay Văn Cẩn Ngôn là người mặc tây trang đẹp nhất mà nàng từng thấy, hơn nữa, trong bầu không khí gợi tình của quán bar, Văn Cẩn Ngôn mặc tây trang không có cảm giác phong tình nhưng lại rất dụ hoặc.
Đó là những gì nàng nghĩ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Quá gợi cảm, tại sao nữ nhân này lại xinh đẹp như vậy?
"Nhưng tôi chưa đủ nhiệt tình cùng nóng bỏng." Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng, cảm xúc trong mắt tối sầm, thở dài: "Tôi phải làm sao bây giờ?"
Làm sao bây giờ? Sao nàng biết phải làm sao bây giờ!
Nàng gần như bị ép vào tường, nàng hít một hơi thật sâu, liếc nhìn cổ áo mở ra của Văn Cẩn Ngôn, gian nan nói: "Cô ở trên giường rất nhiệt tình, thân thể cũng rất nóng bỏng, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là bọn họ không biết thưởng thức mà thôi!"
Văn Cẩn Ngôn cười.
Lục Kiều Vi thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên một cái rắm cầu vồng có thể cứu một mạng người, nàng lại nhìn Văn Cẩn Ngôn, chỉ thấy tay Văn Cẩn Ngôn lại đang cởi cúc áo.
"Cô lại làm gì vậy?" Tại sao người này không bao giờ theo kịch bản vậy?
Khi Văn Cẩn Ngôn cởi chiếc cúc cuối cùng, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại. Nhưng mà, nụ hôn không hề rơi xuống, Văn Cẩn Ngôn cũng không chạm vào nàng mà đặt áo khoác tây trang vào tay nàng.
Lục Kiều Vi nghi hoặc.
"Cho em, em mặc quá hở hang."
Hở hang? Lục Kiều Vi nhìn quần áo của mình, váy ống quây, kiểu dáng rất tươi mát, tốt hơn những cô gái ăn mặc lúc ẩn lúc hiện xung quanh rất nhiều.
Sợ hồ ly tinh còn muốn cởi quần áo, nàng đành phải cầm áo khoác của cô.
Văn Cẩn Ngôn hài lòng dẫn nàng đến quầy bar, tim Lục Kiều Vi đập thình thịch, chuẩn bị tìm cơ hội rời đi, nàng đang nghĩ chờ lát nữa nhất định phải lợi dụng Thích Nhất Hoan.
Bên đó, Khúc Thanh Trúc đang định rời đi, nhưng khi nhìn thấy Lục Kiều Vi và người phía sau nàng, cô lặng lẽ lùi lại, vẫn bị bắt được a.
Khúc Thanh Trúc cúi đầu chơi điện thoại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
Nhưng nữ nhân bên cạnh lại như hoa, vừa nhìn thấy Lục Kiều Vi liền nâng ly về phía nàng. Khúc Thanh Trúc nghĩ thầm, đợi lát nữa sẽ có người chịu khổ, Văn Cẩn Ngôn ở đây, cô còn dám như vậy nữa hay không, còn muốn tán tỉnh cậu ấy, ha ha.
Trong lòng Lục Kiều Vi cũng đang than thở, nữ nhân này làm sao vậy? Không thấy nàng dẫn người tới sao? Sao vẫn nhiệt tình với nàng như vậy? Lỡ như Văn Cẩn Ngôn hiểu lầm, lại cởi quần áo thì làm sao bây giờ? Phiền muốn chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!