Chương 23: (Vô Đề)

Lục Kiều Vi với tay lấy điện thoại, muốn ngắt ghi âm.

Văn Cẩn Ngôn lại nắm chặt ngón tay nàng, cẩn thận hôn môi, mang tay nàng đi xuống, xuống chút nữa, đụng vào vực sâu vô tận.

Nàng vốn muốn lấy tay che miệng, lại thấy ngón tay mình ướt át, sau đó lại nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cảm thấy rất thẹn.

Hồ ly tinh này thực sự hư đến cực điểm rồi.....

"Kêu một tiếng." Văn Cẩn Ngôn hôn lên lông mày của nàng, dụ hoặc nàng.

"... hồ ly tinh." Lục Kiều Vi duỗi chân muốn đạp rớt điện thoại trong tay cô, nhưng bị Văn Cẩn Ngôn giữ lại, Văn Cẩn Ngôn nắm lấy mắt cá chân nàng nói: "Kêu thật dễ nghe."

"Vậy chúng ta làm chuyện hồ ly tinh nên làm nhé.

"... Chiếc giường kêu lên tiếng kẽo kẹt, rất nhiều lần Lục Kiều Vi cảm thấy nó sắp sập đến nơi, khi kết thúc, Lục Kiều Vi nằm sấp xuống ngủ, hoàn toàn không dậy nổi. Mệt mỏi, nhưng ở nơi nào đó giống như được phóng thích. Lục Kiều Vi muốn kêu Văn Cẩn Ngôn lăn xuống sàn ngủ, nàng sợ giường sập, đến lúc đó chủ nhà sẽ yêu cầu nàng bồi thường, Văn Cẩn Ngôn cười nhéo tay nàng nói:"Giường này rất rắn chắc, đừng sợ, chỉ phát ra âm thanh thôi."

Rõ ràng là giường trong nhà Lục Kiều Vi, nghe như là trong nhà của cô vậy, Lục Kiều Vi oán giận, nhưng nghe giọng nói của cô lại khiến nàng cảm thấy an tâm.

Ngoài cửa sổ mưa không ngừng rơi, trận mưa cuối cùng của tháng 9 thật cuồng loạn, giống như đang báo trước điều gì đó, Lục Kiều Vi nghĩ đến mối quan hệ hỗn loạn giữa hai người.

Nàng xoay người lại, dán vào trong ngực của Văn Cẩn Ngôn.

Cơ thể nữ nhân thật mềm mại.

Một ngày mới đã đến mà mưa vẫn chưa ngừng.

Lục Kiều Vi thích nằm trên giường vào những ngày mưa, nàng nằm thẳng trên giường, không chịu dậy, cho đến khi ngửi thấy mùi cháo đói đến ngực dính vào lưng mới chịu dậy, nàng mở cửa ra, bất mãn lải nhải, "Sao cô lại đi loanh quanh trong nhà tôi vậy?"

"Xin lỗi."

Văn Cẩn Ngôn dừng việc đang làm, "Tôi nghĩ em dậy không có gì ăn nên dùng nguyên liệu trong tủ lạnh của em làm bữa sáng.

"Nói xong, cô buông tay ra nói:"Em còn định làm nữa sao?"

Lục Kiều Vi sửng sốt, liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng cười, lại là một cỗ ý tứ ám chỉ, nàng liền cấp tốc kéo quần áo kín mít chạy vào phòng, nói những lời như thế này thật làm người nghĩ nhiều.

Hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, sẽ không bao giờ học được chân thành giữa người với người.

Lục Kiều Vi thay quần áo, nhặt quần áo hôm qua, quần áo của Văn Cẩn Ngôn cũng ở dưới giường, vốn dĩ nàng không muốn quan tâm, nhưng khi nhìn thấy nhãn hiệu trên đó, nàng đành phải xách vào phòng tắm, tìm cái túi bỏ vào.

Nàng đã suy nghĩ rất kỹ, trả lại toàn bộ quần áo cho Văn Cẩn Ngôn, như vậy sẽ không ai nợ ai, hoàn mỹ.

Nhưng chưa kịp vui mừng, Lục Kiều Vi đã nghĩ đến một chuyện còn tuyệt vọng hơn.

Ghi âm!

Văn Cẩn Ngôn chủ động nói: "Yên tâm, đợi trở về tôi sẽ đổi.

"Đổi cái gì mà đổi, đổi chẳng phải cũng là loại ghi âm kia sao? Lục Kiều Vi ngăn cản:"Xóa, cô nhất định phải xóa.

"Văn Cẩn Ngôn gật đầu:"Vậy vẫn là dùng bản gốc sao?

"So với đoạn ghi âm sau, Honey Thiên Thần Mèo Con quả thực chẳng là gì cả, Lục Kiều Vi không nhịn được nói:"Tốt xấu gì cô cũng là giám đốc, dùng loại... nhạc chuông kia, không sợ người khác chê cười sao?"

"Ai chê cười tôi?"

Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc hỏi: "Bình thường không có người chê cười tôi.

"Đúng vậy, ai dám chê cười tổng tài. Bình thường người trong công ty họ chỉ dám bát quái, không ai dám chê cười tổng tài, trừ khi họ không muốn làm việc nữa. Đương nhiên, Lục Kiều Vi là ngoại lệ, lần đó Phó tổng đến xin lỗi nàng, nàng cười trong lòng, hung hăng mà cười. Aiz, lại sai đề tài rồi, Lục Kiều Vi rất kiên định nói:"Vậy cô mau xóa đoạn ghi âm hôm qua đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!