Giữa ban ngày ban mặt hỏi câu này, Lục Kiều Vi thật sự không hiểu sao Văn Cẩn Ngôn lại có thể mặt dày như vậy.
Nàng đẩy tay Văn Cẩn Ngôn ra: "Không được.
"Nhưng Văn Cẩn Ngôn không thuận theo, rất có loại 'Nếu em không đáp ứng tôi, tôi sẽ nói những gì hôm qua em đã làm ra bên ngoài.' Lục Kiều Vi đã biết Văn Cẩn Ngôn là một nữ nhân vô liêm sỉ đến mức nào, nàng nói:"Thật ra, da tôi thật sự bị trầy hết rồi, rất đau.
"Văn Cẩn Ngôn quan tâm cúi đầu:"Thật sao?
Tôi không làm, chỉ xem thử thôi.
"Lục Kiều Vi kinh hoảng, vặn vòi nước, nghiến răng nghiến lợi nói:"Chất liệu sàn nhà của cô không tốt."
"Nhưng nhà tôi là biệt thự, không đáng ngại.
"Lục Kiều Vi không thèm ý đến cô nữa, xé rau xanh thành từng mảnh."Là hôm qua chỗ đó của em giống như lũ lụt."
"Cô.
"Tính tình Lục Kiều Vi hung hãn, hiếm khi tự đặt mình vào thế bất lợi, nhưng bị Văn Cẩn Ngôn đẩy ngã ở chỗ này, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nói:"Hôm qua cô làm thế nào, trong lòng không có chút dục vọng sao?
"Văn Cẩn Ngôn sửng sốt, không ngờ nàng sẽ nói như vậy. Nhưng Lục Kiều Vi lại đắc ý, cô là hồ ly tinh kiêu ngạo, chắc hẳn không chịu được chút chế nhạo này đi, sợ rồi sao? Nàng hừ nhẹ một tiếng, nói:"Cô hầu hạ tỷ tỷ còn rất thoải mái, thưởng cho cô." Nàng vỗ nhẹ lá rau xanh lên ngực Văn Cẩn Ngôn, vốn dĩ muốn nhét vào trong quần áo, nhưng hôm nay cô mặc cổ áo quá cao.
"Vậy... cảm ơn tỷ tỷ." Văn Cẩn Ngôn nói nhỏ vào tai nàng.
Lục Kiều Vi đạo hạnh không cao, chạy trối chết.
Nhìn thấy một màn này, Văn Cẩn Ngôn khẽ bật cười.
Bữa sáng rất đơn giản, gồm cháo rau thịt nạc và bánh bao hấp, hôm qua hai người đã tốn rất nhiều sức lực nên ăn nhiều một chút, khi rời đi, Văn Cẩn Ngôn ném một thứ gì đó cho nàng.
Lục Kiều Vi đưa tay nhận lấy, phát hiện là một loại thuốc mỡ, nàng mấp máy môi, cố nén ngượng ngùng, nhanh chóng mở túi nhét vào.
Văn Cẩn Ngôn tính toán rất chuẩn xác, 8 giờ 30 đưa nàng đến cửa công ty, còn nửa giờ trở về công ty của mình.
Cửa sổ xe hạ xuống, Văn Cẩn Ngôn đặt một tay lên cửa kính xe, nhìn thấy bộ dáng liêu nhân của Lục Kiều Vi, Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng: "Có muốn buổi tối tôi tới đón em không?
"Là người trưởng thành, đều hiểu phương diện này rất nhanh, Lục Kiều Vi biết ý tứ của cô, do dự một chút rồi nói:"Tôi sẽ suy nghĩ lại."
Chiếc Maybach lái đi, Lục Kiều Vi đứng ở cửa, có chút lúng túng.
Nàng lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Khúc Thanh Trúc để hỏi thăm tình hình cấp trên, Khúc Thanh Trúc chưa kịp trả lời thì đã có tin nhắn từ Thẩm Như Ý.
Thẩm Như Ý: [Tôi vừa đến văn phòng, Phó tổng, Trương Như Lan, còn có giám đốc Khúc đều đang đợi bên cạnh chỗ ngồi của cô]
Lục Kiều Vi nghĩ tới cuộc điện thoại lúc sáng, đáng lẽ Khúc Thanh Trúc phải báo tin cho nàng. Nàng ảo não mà tặc lưỡi một tiếng, nán lại trước cửa công ty một lúc rồi vẫn đi vào văn phòng.
Có gì phải sợ, cùng lắm thì ăn máng khác, nơi này không chứa tôi thì có nơi khác chứa tôi.
Lục Kiều Vi xách túi đi vào thang máy, trên đường có rất nhiều người nhìn chằm chằm nàng, mấy ngày nay nàng đã quen rồi, ra khỏi thang máy, đi thẳng đến phòng thiết kế, nàng nhìn thấy trước cửa có một đám người... Hầu hết những người gây sự hôm qua đều ở đây, thế trận thật lớn.
Nàng đẩy cửa ra, mỉm cười: "Xin chào mọi người.
"Hơn mười cặp mắt nhìn nàng, làm nàng rất không tự nhiên, nghĩ mình sắp nghỉ việc nên phải có chút tự tin liền ngẩng đầu ưỡn ngực về phía trước. Nàng còn chưa đến chỗ làm việc, Phó tổng đứng phía trước đột nhiên quay lại nói xin lỗi nàng, Lục Kiều Vi sững sờ, bàn chân đang nhấc lên từ từ hạ xuống, nàng phát ngốc hồi lâu, chớp mắt nhìn về phía Phó tổng. Phó tổng lặp lại lần nữa, cười nói:"Thiết kế Lục, tôi xin lỗi cô chuyện hôm qua, cô sẽ không cho chút mặt mũi đâu đúng không?
"Xin lỗi? Phó tổng thực sự xin lỗi nàng? Còn có rất nhiều người nhìn như vây, tròng mắt của mọi người đều sắp rớt ra ngoài. Lục Kiều Vi cảm thấy có chút không chân thực, không hiểu ra sao. Thư ký bên cạnh Phó tổng nói:"Phó tổng đã cho người điều tra chuyện hôm qua, quả thực là lỗi của phòng nhân sự, họ chưa được phép đã mở máy tính của cô, sau đó lại rò rỉ thiết kế của DMD.
"Sau đó cô ấy còn nói nhiều hơn, làm như Phó tổng quan tâm đến nhân viên của mình, sẽ điều tra mọi chuyện rõ ràng để ngăn chặn việc lạm dụng chức quyền. Lục Kiều Vi không nghe, nàng chỉ biết Phó tổng đã xin lỗi nàng, trời ạ, này cũng vinh dự rồi. Lục Kiều Vi khẳng định phải chấp nhận lời xin lỗi của Phó tổng, nàng rộng lượng nói:"Tôi biết ngài nhìn rõ mọi chuyện, chính là giám đốc Trương vẫn luôn hủy hoại thanh danh của ngài, cô ấy thường xuyên mượn thanh danh của ngài để tác oai tác quái."
"Thiết kế Lục yên tâm, lần này tôi chắc chắn sẽ cho cô một công đạo." Phó tổng trấn an nàng, dùng giọng nói lạnh lẽo nhìn Trương Như Lan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!