Chương 18: (Vô Đề)

Nghe vậy, Lục Kiều Vi lập tức nhảy ra, cảnh giác nhìn cô, giống như bị sét đánh, tai dần dần nóng lên.

Văn Cẩn Ngôn mỉm cười nhìn nàng, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa mặt sau điện thoại: "Em nghĩ thế nào? Lục mãnh công.

"Lục Kiều Vi nhìn thấy động tác này liền hoảng sợ, cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ ra mình đã nói câu này khi nào, nàng thử hỏi:"Cô sẽ không ghi âm nữa đấy chứ?

"Văn Cẩn Ngôn trượt mở màn hình, đưa cho nàng xem, nghiêm túc nói:"Không có, tôi còn chưa biến thái tới như vậy, hôm đó thật sự là trường hợp đặc biệt.

"Lục Kiều Vi đưa tay định giật lấy, nhưng nàng không lấy được, Văn Cẩn Ngôn giơ cao điện thoại:"Chơi xấu a?"

"Không có!"

"Vậy đừng nói sang chuyện khác nữa, chúng ta vào thẳng chủ đề đi, em thích ở đâu, KTV hay khách sạn... hay là về nhà em, ở sau lưng chồng sắp cưới của em để có chút kích thích.

"Lục Kiều Vi còn chưa sẵn sàng, đầu óc đang vận chuyển rất nhanh, hai giây sau, Văn Cẩn Ngôn thúc giục:"Sao vậy?

Em không thích những nơi này sao?"

"Đừng nói chuyện!

"Văn Cẩn Ngôn nắm cằm nàng nói:"Vừa nhìn thân hình nhỏ nhắn này của em liền biết cơ bụng sáu múi, mông săn chắc, tôi thực sự chờ không nổi.

"Lời này nghe quen tai, Lục Kiều Vi phản ứng một lúc mới nhớ ra đây là những lời nàng đã nói khi giả làm nam nhân, lâu như vậy vẫn còn nhớ, cũng quá mang thù đi? Rõ ràng nàng mới là người mệt, còn bị lột sạch."Cô thật thô lỗ." Lục Kiều Vi khiển trách đạo đức của cô, cố gắng lấy lại tự tôn tự ái.

"Không, tôi là dâm đãng.

"Văn Cẩn Ngôn sửa lại. Lục Kiều Vi chưa bao giờ thấy qua người vô liêm sỉ như vậy, nàng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại nói:"Tôi không có hứng thú với cô, không mãnh công nổi."

"Ồ......

"Nói xong, Văn Cẩn Ngôn tiến một bước dài, áp nàng vào tường. Hành lang không đủ ánh sáng, người qua lại cũng ít, rất thuận tiện, thân thể Văn Cẩn Ngôn chặn mất nguồn sáng, bóng tối xâm chiếm. Lục Kiều Vi đứng thẳng, lưng tựa vào tường,"Nói cho cô biết, tôi vừa ăn hành, nếu cô hôn tôi thì chỉ là nếm đồ ăn thừa... ưm.

"Môi Văn Cẩn Ngôn hạ xuống, lấp kín miệng nàng. Đầu óc nàng nhất thời trống rỗng, toàn thân Lục Kiều Vi căng thẳng, không kịp phản ứng, không dám cắn, cũng không còn sức đẩy cô ra, tùy ý để đầu lưỡi linh hoạt quét qua, còn giương môi như đón lấy. Chờ buông ra, Văn Cẩn Ngôn hút một ngụm ở khóe môi nàng, phát ra tiếng mút, nghe đặc biệt xấu hổ, cô nếm thử dư vị:"Em vừa ăn kẹo sữa sao?

Cảm giác... sữa có vị rất đậm.

"Lục Kiều Vi thở hổn hển, con ngươi của nàng thấy được một người. Trong mắt người kia có nước mắt, không phải khóc mà là ướt, chớp mắt nhanh hai lần, giống như thủy triều vỗ vào bờ đá, thông điệp của thủy triều là muốn kích thích mạnh mẽ hơn. Bàn tay Văn Cẩn Ngôn đặt lên một bên mặt nàng, nhẹ nhàng xoa xoa, cô nhìn xuống, dùng tay kia cởi một cúc áo của nàng:"Tôi lại nếm thử nơi này... so sánh mùi vị."

"Đừng đừng đừng, đừng làm ở đây!"

Lục Kiều Vi thực sự sợ hãi, luồng khí nóng lạnh thổi vào ngực nàng, khiến nàng toát ra một tầng mồ hôi mỏng. "Tôi, tôi chưa chuẩn bị xong... hơn nữa, cũng đã nói tôi là mãnh công, tôi đứng không phát huy ra thực lực thực sự, nếu cô muốn thoải mái thì không thể đứng!

"Văn Cẩn Ngôn híp mắt, cẩn thận suy nghĩ mấy giây, gật đầu nói:"Chúng ta đổi chỗ đi? Em cảm thấy đi chỗ nào mới có thể phát huy ra thực lực thực sự của em?

Em cũng đừng giữ lại, dùng hết thực lực để làm tôi thoải mái đi.Lục Kiều Vi:...

"Nàng mím môi, bị Văn Cẩn Ngôn nói đến sống không còn gì luyến tiếc. Văn Cẩn Ngôn mím khóe môi lau đi ướt át,"Thật là phiền toái em.

"Vài phút sau, bước chân của Lục Kiều Vi lơ lửng, ngón tay run rẩy, vốn định rời khỏi KTV liền chạy trốn, nhưng vào thời khắc mấu chốt đã tan tành. Văn Cẩn Ngôn vòng tay qua eo nàng, từng bước mang nàng ra ngoài, trong quá trình đó còn hỏi:"A, thiết kế Lục không thể đi được sao?"

Không có! Chỉ là... Chỉ là cái rắm, Lục Kiều Vi muốn tự tát mình một cái, đã đến lúc này còn cãi bướng, đợi lát nữa xem thân thể còn cứng nữa hay không.

Nàng lo lắng mà nắm chặt tay lại, đầu óc rối bời.

Mãi đến khi Văn Cẩn Ngôn mở cửa xe, khi duỗi chân ra, nàng mới chợt nhớ đến mùi rượu trong miệng Văn Cẩn Ngôn, run rẩy nói: "Cô uống rượu rồi, không thể lái xe!"

"Đúng ha... vậy gọi tài xế, chúng ta ngồi ghế sau giao lưu trước.

"Văn Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra. Không được, Lục Kiều Vi nhanh chóng ngắt lời cô:"Tôi, tôi lái xe...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!