Dịch: Lan Chi
"Nói đi, đến cùng là chuyện gì? Còn làm bộ dáng thần thần bí bí..." Mạnh Đại Giang đi tới luyện võ trường, ngồi xuống.
Hiện giờ, luyện võ trường rất trống trải, chung quanh cũng không có ai đến gần nên nói chuyện cũng không sợ bị nghe lén.
Cha, Mạnh Xuyên đứng đấy, chỉ vào mi tâm chính mình, thấp giọng hỏi,
"Cha có từng nghe qua chuyện trong mi tâm chúng ta có một không gian hư vô chưa?"
Không gian trong mi tâm rốt cuộc là cái gì?
Mạnh Xuyên rất muốn hiểu rõ. Nếu như cứ mơ mơ hồ hồ không tìm hiểu kỹ, chẳng may ngày nào đó phạm vào phải cấm kỵ trong tu hành ở không gian trong mi tâm thì coi như lỗ vốn nặng.
Nói đến tín nhiệm thì không phải nghi ngờ, Mạnh Xuyên tín nhiệm nhất là cha hắn.
"Bên trong mi tâm có không gian?" Mạnh Đại Giang nghi hoặc,
"Xuyên nhi, cha không rõ lắm ý của con..."
Giống đan điền vậy.
Mạnh Đại Xuyên giải thích,
"Bên trong đan điền của chúng ta tồn tại một không gian hư vô có thể nuôi dưỡng chân khí. Ở mi tâm cũng thế, bên trong có một không gian, thậm chí còn cất giấu một tiểu nhân trong đó."
"Cha không hiểu, cũng chưa từng nghe qua."
Mạnh Đại Giang lắc đầu,
"Xuyên nhi, sao tự dưng con lại hỏi chuyện này? Con nghe được ở đâu à?"
"Không phải nghe nói." Mạnh Xuyên trịnh trọng nói,
"Mà là con có thể nội thị thấy rõ trong mi tâm của con có một không gian hư vô, mênh mông. Trong đó còn có một tiểu nhân hơi mờ nhạt. Tiểu nhân kia có hình dáng giống y chang con."
Mạnh Đại Giang nghe thế thì đồng tử co rụt lại.
"Cảm giác bản thân con thế nào?" Mạnh Đại Giang hỏi tiếp.
"Rất tốt, phi thường tốt." Mạnh Xuyên đáp, "Con cảm giác như bản thân được thoát thai hoán cốt. Khi con nhắm mắt lại vẫn có thể cảm ứng được rõ ràng mọi vật trong phạm vi quanh đó mười trượng, có thể thấy rõ con kiến có mấy chân, thấy rõ từng cọng lông nhỏ trên chân nó.
Hơn nữa, trong cùng phạm vi đó con có thể cảm nhận hết thảy khí tức của sinh mệnh, từ sự tồn tại của mèo đến chó đều cảm nhận được hết.Nhắm mắt lại vẫn có thể thấy rõ chung quanh mười trượng? Cảm ứng được trong phạm vi một dặm?
"Mạnh Đại Giang nghe thế, bản thân ông cũng cảm thấy mơ hồ."Xuyên nhi, chẳng lẽ con đang lén tu hành pháp môn tu hành đặc thù nào đó?Không có.Mạnh Xuyên lắc đầu,Các pháp môn khác, con cũng chưa từng xem qua. Chính là ngày hôm qua sau khi con vẽ tranh xong, thấy có hơi choáng váng, sau đó nội thị thì thấy có không gian ở mi tâm.Thoạt nghe thì có vẻ là chuyện tốt, nhưng nói không chừng có ẩn tàng nguy hiểm gì, không thể khinh thường được.Mạnh Đại Giang nói,Đi... chúng ta đi gặp cô tổ mẫu của con!Vâng." Mạnh Xuyên gật đầu.
******************
Bản thân Mạnh tiên cô bị trọng thương, nên thời gian còn sống có lẽ cũng không nhiều lắm. Bà để ý nhất là Mạnh Xuyên, hắn đang gánh trên vai toàn bộ hy vọng của Mạnh gia.
Việc có thể dốc hết bảo vật của gia tộc chỉ để đổi lấy một giọt Thần Ma Ngọc Tủy Dịch, đồng thời nguyện ý đem hết công lao tích lũy của bản thân chuyển đến cho Mạnh Xuyên thừa kế trong tương lai cũng cho thấy được địa vị của Mạnh Xuyên trong lòng Mạnh tiên cô.
Có thể nói, vì Mạnh Xuyên, bà thậm chí cũng không tiếc cả tính mạng.
Mạnh Đại Giang, Mạnh Xuyên cũng vô cùng tín nhiệm bà.
Bên trong tổ trạch.
Cô tổ mẫu. Mạnh Xuyên cung kính cúi chào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!