Chương 33: Lột xác

Tập 2: Mỗi người một vẻ

Dịch: Tiểu Hắc

***

Mạnh Xuyên giật mình.

"Đây là thứ gì? Ta chỉ biết dưới rốn ba tấc là đan điền, không gian đan điền có thể thai nghén ra chân khí. Nhưng sao trong mi tâm cũng có một không gian hư vô? Mà tiểu nhân trong này lại giống ta y hệt?"

Mạnh Xuyên hoang mang, nhưng cũng có suy đoán,

"Nếu tiểu nhân này có tướng mạo giống hệt ta thì chẳng lẽ nó là hồn phách trong truyền thuyết? Nó là do ý chí của ta tạo thành hay là do một thứ gì đó không biết tạo nên?"

"Điển tịch trong đạo viện Kính Hồ là do Nguyên Sơ Sơn truyền xuống. Điển tịch của Mạnh gia ta cũng được tích lũy hơn ngàn năm. Có thể nói là ghi chép rất đầy đủ về mọi tri thức bình thường trong việc tu hành."Nhưng những tri thức đó ta đều đã đọc qua, có điều chưa từng thấy qua ghi chép về không gian ở mi tâm." Mạnh Xuyên nghi hoặc, hắn rất thích đọc sách.

Có thể nói công tử gia tộc Thần Ma như hắn có kiến thức rất rộng rãi, nhưng lại chưa từng nghe qua việc mi tâm có không gian, thậm chí trong đó còn có một tiểu nhân.

Mặc dù nghi hoặc, nhưng Mạnh Xuyên lại cảm thấy đây là chuyện tốt.

Bởi vì, hắn đã cảm giác được bản thân tựa hồ đang thoát thai hoán cốt.

"Loại cảm giác này thật kỳ diệu." Mạnh Xuyên nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể nhẹ nhàng tránh khỏi mọi chướng ngại vật trong thư phòng, rồi nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài một cách rất tự nhiên.

Hắn nhắm mắt lại rồi bước tới bên cạnh một cái bàn đá, sau đó ngồi xuống ghế đá.

"Dù ta nhắm mắt lại, nhưng mười trường xung quanh ta đều được cảm giác rất rõ ràng." Mạnh Xuyên mở mắt ra, lúc này là trời đã tối, mắt thường nhìn màn đêm đều rất mơ hồ.

Nhưng trong cảm ứng của hắn thì mười trượng xung quanh đều rất rõ ràng, đến một cái lông gai nhỏ trên sáu cái chân của con kiến hắn cũng nhìn thấy được.

Xung quanh, phía trên, dưới mặt đất, đều rõ ràng.

Có điều, dưới mặt đất ba thước thì hắn còn có thể cảm nhận rõ ràng, càng xuống sâu nữa thì càng mơ hồ.

Mắt thường thì chỉ có thể nhìn ở phía trước, không nhìn thấy phía sau đầu. Nếu là đen kịt không ánh sáng thì chẳng nhìn thấy được thứ gì.

"Ta có thể thấy rõ mười trượng xung quanh."

"Hơn nữa, còn có thể cảm ứng được cả phạm vi một dặm."

Mạnh Xuyên ngồi trong tiểu viện, hắn có thể cảm ứng được tất cả các khí tức trong khoảng một dặm quanh bản thân.

Khí tức nhân loại, khí tức động vật, bất kỳ vật sống nào hắn cũng đều có thể cảm ứng.

Ví dụ như khí tức của phụ thân và Liễu thúc, là hai khí tức mạnh mẽ nhất Kính Hồ Mạnh phủ.

Phụ thân Mạnh Đại Giang, khí tức hùng hồn nặng nề.

Liễu thúc Liễu Dạ Bạch, khí tức hư vô mờ mịt.

Còn yếu hơn chút là một số khí tức Thoát Thai cảnh. Trong đó, thuần túy nhất chính là Thất Nguyệt muội muội.

Toàn bộ Kính Hồ Mạnh phủ, thậm chí còn có cả khu vực bên ngoài Mạnh phủ...

Khoảng cách càng xa, cảm ứng càng mơ hồ.

Tựa như ban ngày, khi không có gì ngăn trở thì mắt thường cũng có thể nhìn về phía xa. Nhưng khoảng cách quá xa thì chỉ nhìn thấy bóng người mơ hồ, con chó mơ hồ.

Cảm ứng của Mạnh Xuyên cũng như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!