Chương 32: Mỗi người một vẻ (hạ)

Dịch: Lan Chi

Mạnh Xuyên đi trên đường. Hắn thấy những người bán hàng rong đang chào mời kiếm chút sinh ý, lại thấy tốp năm, tốp ba đệ tử đạo viện đang sóng vai đi tới.

Bọn họ vừa đi vừa sôi nổi bàn luận chuyện gì đó.

"A, Mạnh sư huynh kìa!"

Chào Mạnh sư huynh!

Các đệ tử đạo viện Kính Hồ đều cung kính chào hắn.

Mạnh Xuyên đang đi, thấy vậy cũng nở nụ cười chào đáp lại. Bỗng nhiên hắn thấy có một vị lão nhân tàn tật đang ngồi ven bờ sông với chiếc cần câu bên cạnh. Bộ dáng ông lão thong dong nhàn nhã, ngắm người qua lại; miệng cười tủm tỉm, thỉnh thoảng lại hút thuốc từ chiếc tẩu to kia.

Mạnh Xuyên là họa sĩ giỏi nên đối với mọi việc đều quan sát rất tỉ mỉ. Hắn cảm nhận được cảm giác hưởng thụ, sảng khoái của lão giả. Một loại cảm giác tràn đầy thỏa mãn.

Tuy nhiên ông lão này lại là người tàn tật rất nặng, mất cả một chân và một tay.

"Tàn tật nặng thế mà sao vẫn có tinh thần hưởng thụ rất thoải mái?"

Người thê thảm nhất hắn thấy trên đường, lại là người tràn đầy cảm giác hưởng thụ?

Mạnh Xuyên liền hiếu kỳ, bước qua.

Lão nhân gia. Mạnh Xuyên đi tới, mở miệng đầy khách khí.

Hử?

Vị này lão nhân tàn tật chỉ còn một tay này đang cầm cán tẩu thuốc. Thấy có người lại gần thì không khỏi vui vẻ:

"Đây không phải Mạnh Xuyên công tử sao? Mạnh Xuyên công tử vậy mà nói chuyện với lão già này. Ta phải kể cho bạn già của ta nghe mới được."

Lão nhân tàn tật này có nét cười rất cuốn hút.

Mạnh Xuyên nói:

"Lão nhân gia, không biết người có chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Chả lẽ có đại hỷ sự gì sao?"

"Công tử nhìn xem, các thiếu niên bận rộn tu luyện võ công, những người lớn thì bôn ba vì cuộc sống." Lão nhân tàn tật chỉ vào đường phố,

"Nhìn những việc này, lão già ta cảm thấy vui vẻ đó mà."

Mạnh Xuyên hơi sững sờ.

"Năm đó ở Thấm Dương quan, Yêu tộc tập kết đại quân, được dẫn dắt bởi một đám Yêu Vương tràn vào đánh giết." Lão nhân tàn tật nói, "Nếu để chúng tràn vào thì toàn bộ phủ Đông Ninh này, thậm chí là cả chung quanh cũng sẽ bị giết sạch. Tất cả sẽ trở thành bình địa khô cằn, không người sống sót.

Khi đó lão già ta đang đi lính, phục dịch tại Thấm Dương Quan. Trên có Thần Ma, dưới có binh sĩ. Tất cả đều liều mạng ngăn cản Yêu tộc.Nhóm Thần Ma đánh với nhóm Yêu VươngChúng ta cũng ngăn cản từng tên yêu quái. Xác chết khắp nơi. Từng đồng đội của ta ngã xuống. Mới hôm qua người còn nói cười, thế mà nay đã chết rồi. Tất cả đều liều mạng, chỉ muốn kéo yêu quái chết chung.

"Trong mắt ông lão có chút ươn ướt, cười nói:"Giết tới đỏ cả mắt.

Tới khi không còn thấy yêu quái chung quanh thì cũng phát hiện ra không còn bao nhiêu đồng đội còn sống.Chúng ta cố hết sức chống cự, đến khi có Thần Ma chi viện, rốt cuộc cũng giữ vững được Thấm Dương Quan.

"Lão nhân tàn tật cười nói,"Chúng ta giữ được tính mạng của hơn một nghìn vạn người ở phủ Đông Ninh và chung quanh.

Lần khác, ở chỗ kia, trong tổng số hai vạn quân sĩ cũng chỉ có 1.633 người còn sống sót. Khi đó, năm vị Thần Ma trấn thủ Thấm Dương Quan cũng chỉ còn lại hai vị còn sống. Vì cái gì chúng ta đều dốc sức liều mạng, lâm vào tuyệt cảnh cũng không có ý định bỏ trốn? Chính là vì chúng ta không muốn bị tàn sát, không muốn người nhà, con cái của mình bị tàn sát.

Hy vọng bọn nhỏ có thể bình yên trưởng thành, an ổn tu hành, có thể vui vẻ ca hát, uống chén rượu lớn ngồi chém gió cùng nhau (*). Hy vọng bọn chúng lớn lên, có thể mang về nàng dâu, sinh con đẻ cái...

"Lão nhân tàn tật cười," Ta à, ngày nào cũng ngồi đây xem đến thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!