Dịch: Lan Chi
Mạnh Xuyên và các đệ tử khác của đạo quán, cùng những thiếu niên của các đại gia tộc đều nghiêm túc nhìn chăm chú.
Tương lai bọn chúng còn phải đi nghĩa vụ quân sự, đây là trách nhiệm không thể trốn tránh được.
Trư Yêu. Một vị thiếu niên khỏe mạnh tay trái cầm thuẫn, tay phải cầm đại phủ, nhảy lên lôi đài, nhìn chằm chằm vào Trư Yêu đứng phía bên kia.
Trư Yêu cũng nhìn chằm chằm vào thiếu niên Nhân tộc này, nhếch miệng lộ ra hàm răng lởm chởm bén nhọn, kêu lên tiếng Ụt ịt... ụt ịt... trầm thấp quái dị, đột nhiên lao ra.
Ầm... ầm
Trư Yêu lao tới mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh.
Tốc độ thật nhanh.
"Tốc độ này ngang với Thoát Thai Cảnh rồi, trong sách viết quả thật không sai, chỉ là tiểu yêu bình thường nhất nhưng thực lực cũng ngang với nhân tộc Thoát Thai Cảnh." Đệ tử của các đạo quán đang quan sát đều thấy trong lòng căng thẳng. Đây chỉ mới là tiểu yêu bình thường nhất mà thôi.
Thiếu niên kia tên là Trương Như Thượng. Ngay khi hai bên sắp sửa va chạm thì hắn đã kịp tránh lui qua một bên, tay trái dùng thuẫn đỡ, tay phải bổ một búa đầy phẫn nộ về phía hạ bàn của Trư Yêu.
Trư Yêu xông tới quá nhanh nên không kịp chuyển hướng. Tuy vậy, nó cũng kịp đẩy khuỷu tay phải tung ra sát chiêu dưới tấm thuẫn, chỉ thấy lực lượng trùng kích mãnh liệt đánh tới, thiếu niên Trương Như Thượng kia kiềm không được, lảo đảo lùi ra sau ba bước, búa trong tay cũng bổ vào khoảng không.
"Sách nói chắc không có sai, yêu quái tuy thân thể mạnh mẽ nhưng kỹ nghệ chiến đấu kém hơn so với Nhân tộc chúng ta."
Thiếu niên Trương Như Thượng thầm nghĩ
"Nó càng ngang tàng bạo ngược, ta càng không thể phạm sai lầm, trái lại phải tìm cơ hội một chiêu đánh chết nó."
Hừ... Ánh mắt Trư Yêu càng thêm điên cuồng, tiếp tục liều chết xông tới, vô cùng hung mãnh.
Mọi người chỉ thấy trên lôi đài:
Trư Yêu vô cùng cậy mạnh, khí lực của nó thật lớn, tốc độ cũng cực nhanh, chỉ tùy ý một sát chiêu cũng chấn cho thiếu niên Nhân tộc kia lui về phía sau.
Thiếu niên Nhân tộc kia cũng rất cứng cỏi, bộ pháp tinh diệu, linh hoạt ứng chiến, chưa bao giờ đối cứng mà dùng tấm thuẫn giảm bớt lực công kích, hoàn toàn ngăn cản khí thế liều chết xông lên của Trư Yêu.
"Trương gia tiểu bối nhà các ngươi sử dụng thuẫn cũng không tệ."
"Phòng ngự kín kẽ rồi, Trư Yêu chắc không có cơ hội."
"Không biết Trư Yêu còn chiêu thức ẩn tàng nào không"...
Các cao tầng của ngũ đại gia tộc vừa xem vừa nói chuyện phiếm.
Bỗng nhiên Trư Yêu giương móng lên, tăng tốc.
Điều này không nằm trong dự kiến của thiếu niên Trương Như Thượng, sắc mặt hắn đại biến, liền thụp đầu xuống, núp sau tấm thuẫn
Đùng.
Móng vuốt Trư Yêu đập vào tấm chắn rất mạnh. Tuy rằng tấm thuẫn làm chệch đi chút tốc độ, khiến Trư Yêu có chút khó chịu, nhưng một trảo này cũng đánh bay tấm thuẫn, thiếu niên Trương Như Thượng cấp tốc mượn lực bay ngược ra khỏi phạm vi lôi đài.
Vừa đáp xuống mặt đất bên ngoài lôi đài, Trương Như Thượng liền thổ một bụm máu, sắc mặt trắng bệch.
"Thật là âm hiểm, vậy mà ẩn giấu thực lực." Trương Như Thượng nhìn chằm chằm vào Trư Yêu trên lôi đài.
"Coi như ngươi chạy nhanh."
Trư Yêu nói giọng trầm thấp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!