Chương 5: (Vô Đề)

Không biết các bạn từng có trải nghiệm thế nàychưa. Chính là gặp được một người, đầu óc nóng lên, chuyện mới bắt đầu, đã vội cho rằng có thể thiên trường địa cửu.

Tôi lúc đó đại khái chính là rơi vào tình huống như vậy.

Theo lời cảnh sát trẻ nói, buổi tối hôm qua tôi uống rượu, uống đến mơ mơ hồ hồ, nói thế nào cũng không chịu về nhà, nhất định phải bám theo hắn.

Chuyện như vậy tôi đúng là có thể làm được, hoàn toàn tin lời hắn nói.

Cảnh sát nhân dân mà, chuyện nhà ai cũng phải quản.

Hắn hỏi tôi tại sao tôi không chịu về nhà, tôi nói ba tôi chơi điếm, tôi nhìn thấy ông ta liền thấy mắc ói.

Hắn còn nói tôi hỏi hắn chơi điếm bao giờ chưa, hỏi hắn chơi nam hay chơi nữ.

Cái miệng này của tôi, rượu vào là không giữ được.

Tôi mười tám tuổi là như thế, hai mươi tám tuổi cũng là như vậy, đại khái cũng coi như là bản tính khó dời.

Sau đó tôi hỏi hắn tôi ôm hắn hôn thế nào, hắn không nói.

Tôi mới vừa rời giường, cảm thấy rất đau đầu, hắn nấu mì ăn liền, hỏi tôi có ăn hay không.

Tôi không có khẩu vị gì, mở tủ lạnh nhà hắn tìm một lon Coca uống.

Khi đi, tôi còn nói với hắn:

"Coca giết t*ng trùng."

Hắn liền cười, mắng tôi một câu rồi đóng cửa lại.

Phút chốc khi hắn đóng cửa kia tôi bỗng nhiên cảm thấy hắn thật soái.

Năm ấy hắn chừng hai lăm, hai sáu tuổi so với tôi lớn hơn không ít nhưng không già mà vừa ở độ phong nhã hào hoa.

Sau ngày hôm đó, tôi không có chuyện gì liền chạy đến nhà hắn quấy rầy. Có hôm hắn đi trực ban buổi tối không về nhà thế là tôi liền ngồi trước cửa nhà hắn chờ, chờ luôn đến hừng đông.

Hắn biết chuyện đó, liền cho tôi chìa khóa dự phòng.

Cảnh sát nhân dân thật đúng là lợi hại, không lo tôi sẽ trộm đồ nhà hắn chút nào.

Thường xuyên như vậy thành thói quen, mẹ tôi phát hiện tôi thường không ở nhà có một lần đã hỏi tôi đi đâu.

Thành tích thi vào đại học của tôi khá tốt, sự tin tưởng của mẹ đối với tôi tăng rất nhiều. Tôi nói trong lúc vô tình quen biết một cảnh sát trẻ muốn đi lĩnh giáo kinh nghiệm sống của hắn.

Mẹ tôi rất bận, nghe tôi trả lời như vậy cũng không hỏi nhiều.

Mẹ không quản tôi, tôi càng thường xuyên chạy đến nhà hắn.

Có một hôm, tôi gặp một bạn học thời đại học của hắn ở đó. Hai người quan hệ rất tốt làm tôi có chút ăn dấm.

Nhưng dấm này tôi ăn không nổi, bởi vì giữa tôi và hắn không có quan hệ gì, cả tinh thần lẫn thân thể đều không có gì phát sinh.

Nếu coi tình cảm là một sợi tơ hồng, thì hiện tại một đầu tơ hồng đang buộc trên người tôi, đầu còn lại là tôi cố gắng buộc vào tay hắn.

Hiện giờ nhớ lại, tâm tình khi đó có chút buồn cười.

Một thanh niên đã gần hai mươi tuổi, cả ngày chỉ mơ tưởng đến chuyện yêu đương ngu ngốc.

Không thể không nói, mối tình đầu đối với tôi ảnh hưởng vô cùng lớn. Bởi vì kết thúc quá bi thảm khiến tôi cảm thấy chính mình có thể là mệnh thiên sát cô tinh*, mà để trấn được thiên sát cô tinh hẳn phải là người một thân chính khí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!