Chương 3: (Vô Đề)

Con người là loài động vật dễ quên nhất, điểm này ở tuổi thiếu niên của tôi thể hiện vô cùng rõ ràng.

Tôi đem mối tình đầu quên đi rất nhanh, nhanh đến mức tưởng như trong sinh mệnh mình xưa nay chưa từng xuất hiện một người như vậy.

Sau đó cuộc sống tôi vẫn trôi qua như trước đây, không có gì bất đồng. Vẫn như trước ở trường đánh nhau, trốn tiết. Đương nhiên tôi cũng có học hành đàng hoàng, cũng muốn thi được một trường đại học tốt.

Tôi thực ra vẫn luôn nghĩ rằng có phải hay không là vì mối tình đầu của tôi dùng phương thức kết thúc quá đáng thương nên mới dẫn đến việc một thời gian dài về sau tôi không còn màng đến chuyện tình cảm.

Nhưng không nói chuyện tình cảm không có nghĩa là không có chuyện khác phát sinh, con người không chỉ dễ quên, mà còn ti tiện.

Năm ấy, tôi thi đại học xong liền chạy đi Hậu Hải chơi game.

Kỳ thực hết thẩy đều không có gì thay đổi, chỉ là không còn một ban nhạc rock vừa nhìn liền biết không nổi lên được.

Phòng chơi game ngột ngạt oi bức, tôi vừa thoát khỏi cuộc sống vườn trường, bỏ đi bộ đồng phục học sinh bó buộc liền cảm thấy có ở đây bừa bãi cũng không cần chột dạ.

Cái gì gọi là tuổi trẻ kiêu ngạo, cái gì gọi là tuổi trẻ mồ hôi cùng tiếng cười, tất cả đều lưu lại nơi này.

Buổi tối ngày hôm ấy, phòng game rất đông người, ông chủ có lẽ cảm thấy chúng tôi đều đã trưởng thành, gần đây kiểm tra cũng lơi lỏng. Học sinh trung học duy nhất thường hay chạy tới nơi này là tôi cũng đã tốt nghiệp, ông liền cho chúng tôi máy đánh bạc.

Trước đây tôi ít khi gặp được việc này bởi vì sòng bạc chỉ mở vào ban đêm mà tôi buổi tối tan học phần lớn thời gian sẽ bị ba tôi áp giải về nhà, chỉ có những lúc trốn tiết hoặc cuối tuần được nghỉ mới dám chạy đến đây.

Vừa thấy vật mới mẻ, tôi liền hưng phấn mà xông lên chơi đùa.

Sau đó có người nói là người phụ nữ bán quà vặt cách vách, chồng bà ta ngày nào cũng chạy đến nơi này làm bà ta rất khổ sở, vì thế liền tố cáo.

Đồn công an để một cảnh sát trẻ tới, trực tiếp đem tôi xách đi, bởi vì hắn cho rằng tôi còn chưa thành niên.

Tôi còn nhớ câu đầu tiên hắn nói với tôi, rất hung ác, gần như là gầm lên mà nói:

"Không biết người chưa thành niên không thể tới sao?"

Câu thứ hai là:

"Giáo viên các cậu không dặn nghỉ hè không được vào"tam thính nhất xãsao?

Tam thính nhất xã, câu này thời nay chắc chẳng còn ai nói.

Tam thính: Phòng ghi hình, phòng game, vũ trường.

Nhất xã: Phòng Bida.

(Chú thích của tác giả)

Không nói thì thôi, tôi đây ngoại trừ vũ trường không có hứng thú thì lưỡng thính nhất xã còn lại tôi đều quen cửa quen nẻo.

Hắn ta kẹp cổ tôi mang đến đồn công an.

Tôi giải thích với hắn rằng tôi đã thành niên rồi, còn có cả thẻ căn cước nữa nhưng hắn không tin, nói tôi là thằng nhóc lông còn chưa mọc.

Lúc đấy tôi đã có ý định tụt quần ra cho hắn xem lông tôi mọc có dài hay không.

Sau đó tôi đến đồn công an, lần đầu đến, cảm thấy rất mới mẻ.

Ở độ tuổi đó, giống như đối với hết thảy sự việc đều cảm thấy mới mẻ.

Dĩ nhiên ông chủ phòng game cũng cùng bị tóm với tôi, ông ta có vẻ đã rất quen thuộc với cảnh sát, dễ bàn dễ thương lượng, thoạt nhìn không có việc gì.

Bọn họ nói tới tôi, ông chủ liền làm chứng rằng tôi đã thành niên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!