Con người muốn bình tĩnh mà sống thực ra cũng không phải chuyện quá khó khăn.
Cuộc đời của tôi từ năm ba mươi tuổi giống như bắt đầu thuận lợi mà tốt lên, phảng phất đời này vận đen đều đã dùng hết ở mười năm kia.
Đây là chuyện tốt mà, tôi vô cùng vui vẻ.
Hàng Châu là một thành phố rất tốt, tôi trước kia ở Bắc Kinh vốn là loại người không có cảm giác tồn tại, nhưng bây giờ sống ở Hàng Châu làm tôi cảm thấy rất chân thực.
Tôi không tiếp tục luyến ái.
Đồng nghiệp không ai biết xu hướng tính dục của tôi, còn tưởng rằng tôi chỉ là ánh mắt quá cao không gặp được thích hợp.
Ánh mắt tôi đúng là rất cao, nhiều năm như vậy cũng không tìm được một ai như Hà Dục có thể khiến tôi cảm thấy thật thoải mái.
Tôi cùng mẹ sống với nhau, bà thỉnh thoảng sẽ nói dông dài, nói ban đầu nếu không phải tôi mù quáng, bây giờ sẽ sống cùng Hàn Dục, hai người chúng tôi như vậy tốt biết bao.
Thật ra thì chưa chắc đã tốt, chỉ là bởi vì bây giờ không có ai, cho nên mới hối tiếc, nhưng nếu như ban đầu chúng tôi thật sự đến với nhau, kết quả sẽ ra sao, ai cũng không nói trước được.
Cũng có người theo đuổi tôi.
Có các cô gái trẻ ở công ty, các nàng thích loại đàn ông ba mươi tuổi độc thân lại không phát tướng như tôi.
Có bartender tôi quen biết ở quán bar, thanh niên trẻ tuổi, để một vòng ria mép thực gợi cảm.
Cũng có em trai của bạn tôi, người bạn này của tôi chính là Lương Kỳ, nàng cuối cùng vẫn về nước, cùng con gái sinh sống tại Thượng Hải, có một lần em trai nàng lái xe chở nàng cùng con gái tới Hàng Châu thăm tôi, cứ như vậy quen biết.
Thế nhưng tôi một người cũng không chấp nhận.
Mọi người vẫn nên như vậy, đừng ai chuốc họa cho ai.
Đời người thật giống như sẽ phân ra làm nhiều giai đoạn.
Khi còn nhỏ cảm thấy thời gian thật sự rất chậm, chờ đợi mãi vẫn không đến nghỉ hè, sau đến hơn hai mươi tuổi, cảm thấy thời gian trôi thật sự quá nhanh, nhoáng cái hết một năm lại một năm nữa.
Cho tới lúc này, thời gian lúc nhanh lúc chậm, tùy thuộc vào bạn như thế nào.
Mười năm từ hai mươi đến ba mươi tuổi, tôi sống quá kích thích, kích thích đến nỗi sau này mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy như đang xem một bộ phim truyền hình cẩu huyết ngu ngốc.
Mà mười năm từ ba mươi đến bốn mươi tuổi của tôi sống quá yên bình, tôi cứ thế đi tới tuổi tứ tuần, nghe người khác nói:
"Đoạn Cẩm, chúng ta đều là người trung niên."
Lúc còn trẻ rất sợ già, sợ mình đến ba mươi bốn mươi tuổi vẫn chẳng làm nên trò trống gì.
Khi đó khủng hoảng lớn hơn chờ mong, nhưng hiện tại, chờ mong lớn hơn khủng hoảng.
Một người thực sự có được nội tâm bình tĩnh, liền thật sự cái gì cũng không sợ.
Tôi đem tinh lực đều đặt ở trên công việc, một lần nữa có nhà của chính mình.
Tôi ba mươi bảy tuổi, mẹ tôi nằm viện, lúc sau bị bác sĩ tuyên cáo ung thư thời kì cuối.
Tôi không khóc, mẹ tôi cũng không khóc.
Tôi hỏi bà:
"Bà lão xinh đẹp muốn hưởng thụ đời người như thế nào?"
Bà nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!