Chương 26: (Vô Đề)

Nửa sau tuổi 28 của tôi quả thực không tốt đẹp gì, chỉ riêng thời điểm nghĩ tới Hà Dục là cảm thấy thế giới này còn được cứu rỗi.

Vốn dĩ tôi cho rằng những ngày như vậy sẽ cứ thế trôi qua cho đến khi Phương Bạch Lâm đổ bệnh.

Chính là ở ngày sinh nhật 29 tuổi của tôi, Phương Bạch Lâm lại mất liên lạc.

Trước đó hắn cho rằng tôi lại tiếp tục đê tiện mà yêu hắn, tên chó má đó đã đáp ứng tới cùng tôi ăn sinh nhật.

Giống như năm đó hắn cũng hứa vậy.

Sau đó, hắn cũng giống năm đó lỡ hẹn.

Cũng may, người không tới nhưng quà sinh nhật vẫn đến.

Lương Kỳ gọi điện thoại cho tôi, nói rằng:

"Phương Bạch Lâm bị bắt, phỏng chừng ít nhất cũng hai mươi năm."

Một khắc kia, tôi không biết mình là vui vẻ hay khổ sở.

Tôi nhìn cây nến trước mắt, từng cái một đều dùng chính mình để thiêu đốt, giống như cuộc sống của tôi, từng chút một bị ăn mòn.

Tôi nói: Rất tốt.

Nàng nói:

"Tôi vẫn đang cố gắng."

Tôi nghe có tiếng khóc trẻ con, con gái nàng lúc này hẳn đã hơn năm tháng.

Lương Kỳ nói:

"Hai mươi năm quá ít, tôi muốn hắn cả đời đều ở trong tù, đừng mong đi ra nữa."

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Tôi nhớ tới trước kia Lương Kỳ từng nói cần tôi trợ giúp nhưng tôi mê muội với trò chơi của mình, căn bản không quan tâm đến nàng.

Xem ra, nàng vẫn tìm được người giúp, hơn nữa bọn họ còn thắng, thắng ở trước mặt tôi.

Trước khi cúp điện thoại, Lương Kỳ nói:

"Đoạn Cẩm, chúng ta được giải thoát, sau này anh hãy sống thật tốt đi."

Sống thật tốt.

Nói thì dễ dàng nhưng làm thì khó khăn. Tinh lực tôi tốn ở trên người Phương Bạch Lâm còn nhiều hơn cho chính mình. Mưu sát hắn đã thành việc duy nhất tôi làm trong năm qua.

Tôi làm sao có thể sống thật tốt?

Ngày đó tôi trơ mắt nhìn cây nến cháy hết, cùng bơ trên bánh ngọt hòa làm một thể, sau đó, tôi vứt bỏ bánh ngọt.

Ngày hôm sau, tôi đi làm, trên bàn bày một bó hoa hồng.

Đồng nghiệp trêu chọc tôi, nói đối tượng của tôi thật lãng mạn, thuận tiện chúc mừng sinh nhật tôi.

Hoa là Hà Dục đưa, hắn ở trên thiệp chúc mừng sinh nhật chúc phúc, còn có một câu: Tôi yêu anh.

Phương Bạch Lâm bị bắt, mãi đến thật lâu về sau tôi cũng không rõ Lương Kỳ rốt cuộc làm gì. Tôi nói, đầu óc tôi không tốt như nàng, liền đơn giản không nghĩ đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!