Chương 17: (Vô Đề)

Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày cùng Phương Bạch Lâm liên lạc như thế nào. Nếu không phải vì công việc hiện tại của có tôi triển vọng rất tốt, tôi thậm chí còn định rời khỏi thành phố.

Tôi thực sự đã cân nhắc về vấn đề này ngay từ đầu, nhưng lúc đó tôi lại nghĩ, tại sao tôi phải làm ảnh hưởng đến cuộc sống ban đầu của mình vì một tên cặn bã?

Đây quả thật là một lời nói rất hay nhưng thực ra tôi không thể hoàn toàn làm được.

Nhưng ít nhất thì tôi chỉ để hắn ảnh hưởng đến mình một phần và phần còn lại vẫn thuộc về bản thân tôi.

Những ngày cùng Phương Bạch Lâm cắt đứt quan hệ tuy tôi sống chẳng ra gì, thế nhưng không hề có ý định cùng hắn gặp lại.

Nhưng tôi càng không nghĩ tới, không gặp hắn nhưng lại gặp được vợ hắn.

Tôi thực sự bất ngờ, làm sao cũng không nghĩ ra vì sao vợ hắn nhận ra tôi.

Nàng nói:

"Xin chào, tôi là Lương Kỳ, là vợ của Phương Bạch Lâm."

Tôi giả vờ kinh ngạc:

"Phương Bạch Lâm là ai?"

Nàng cười một tiếng, trong nụ cười tựa hồ mang theo chua xót cùng bất lực, nàng nói:

"Tôi biết rằng anh có thể không muốn thừa nhận mình quen biết anh ta. Thực tế thì tôi cũng như vậy."

Vậy nên tôi hướng về phía nàng gật đầu một cái, nói:

"Không sai, tôi là Đoạn Cẩm."

Lương Kỳ cũng là tới khám bác sĩ tâm lý, chúng tôi vốn dĩ không nên chạm mặt nhưng do trợ lí bác sĩ tâm lý xếp lịch xảy ra chút sai lầm mà gặp nhau.

Nàng đã mang thai được sáu tháng và đến tận tháng trước mới biết rằng Phương Bạch Lâm đã ở với tôi một khoảng thời gian.

Thật ra thì không chỉ là cùng với mỗi tôi, ngoại trừ tôi ra, Phương Bạch Lâm còn có người khác.

Cặn bã sở dĩ bị gọi là cặn bã chính là bởi vì hắn thật sự không xứng làm người.

Xã hội cặn bã, nhân loại cặn bã, như vậy cặn bã thường thường sẽ đem tình yêu nguyên vẹn của người khác nghiền nát thành rác.

Lương Kỳ nói:

"Tôi đang nghĩ biện pháp cùng hắn ly dị."

Tôi nhìn bụng Lương Kỳ, không biết nói cái gì cho phải.

Ở trong mối quan hệ như vậy, Lương Kỳ mới là người bị hại nhiều nhất.

Trước khi kết hôn cái gì cũng không biết sau khi cưới phát hiện hết tất cả, tổn thương cũng đã không cách nào vãn hồi.

"Kỳ thật tôi nghĩ đến hắn liền cảm thấy ghê tởm."

Lương Kỳ nói,

"Xin lỗi, tôi không phải nói chuyện hắn là đồng tính luyến ái là ghê tởm mà tôi cảm thấy những hành động của hắn đã vượt qua tiêu chuẩn đạo đức của mình."

Đối với những lời này của nàng, tôi tỏ ra tán thành.

Lương Kỳ còn nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!