Hôm khai trương, Trình Khác và Giang Dư Đoạt đều dậy cực sớm, cũng không phải vì háo hức, khai trương thì cũng không sao cả, chủ yếu là vì điện thoại vẫn cứ reo suốt, tin nhắn tới không ngừng.
"Cái đám anh em này của cậu, chốc nữa để tôi nhìn xem, có một người là gọi một người, một người cũng không để sót," Trình Khác chôn mặt trong gối,
"Khai trương mỗi cái hàng trà sữa mà bọn họ lấy đâu ra sức, làm tôi cảm tưởng mẹ nó là mở khách sạn sáu sao."
Giang Dư Đoạt lấy điện thoại tới, vừa cười vừa xem: Có người tới rồi.
"Giờ đẹp không phải mười một giờ tám phút à," Trình Khác thở dài,
"Còn chưa đến tám giờ, bọn họ làm gì thế? Có phải còn định chặn đường không vậy?"
"Nhị trọc tối qua đánh bài xong liền không ngủ luôn, đánh xong cứ thế kéo người qua," Giang Dư Đoạt cười nói, Ngu ngốc.
Vui không?
Trình Khác nghiêng đầu nhìn y.
Cũng được, Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, Cũng tàm tạm đi.
Thật à? Trình Khác cười.
Vui, Giang Dư Đoạt vốn đã ngồi dậy, lại nằm xuống ôm hắn, tiến đến bên tai hắn, cười ha ha hai tiếng, Vui lắm luôn.
Ngu ngốc.
Trình Khác cười nói.
Anh tỉnh chưa? Giang Dư Đoạt liền tiến tới bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi.
…Chưa. Trình Khác lập tức hiểu ra,
"Hôm nay phải bận cả ngày đó, Tam ca tôi cảnh cáo cậu…"
Giang Dư Đoạt không nói gì nữa, tay đã mò đến eo hắn.
Lăn, Trình Khác nhanh chóng vươn mình dậy, đẩy y ra, lăn qua bên kia giường, Tôi…
Lăn thì lăn. Giang Dư Đoạt nhanh chóng lăn hai vòng, đè lên cánh tay hắn.
"Cậu có thói xấu gì đây! Dằn vặt rồi chốc nữa có còn định khai trương nữa không?" Trình Khác nhéo cằm y.
"Tôi có thói xấu gì mà anh không biết à," Giang Dư Đoạt chậc một tiếng,
"Tôi là bệnh nhân đấy, chốc nữa dậy rồi còn phải uống một đống thuốc, giờ anh mà làm tôi không vui, lát nữa tôi ra khỏi nhà lại nhìn thấy người bây giờ."
Mẹ kíp, Trình Khác cười, vỗ trên mặt y một cái, ngẫm lại liền hỏi:
"Dạo này có thấy bọn họ không?"
"Cuối tuần trước có nói với anh một lần đó, sau thì không nhìn thấy nữa," Giang Dư Đoạt chôn mặt vào hõm vai hắn,
"Anh đừng có ngắt lời chứ."
Không đợi Trình Khác nói tiếp, tay y đã đi xuống, sờ lên.
Lúc điện thoại Trần Khánh gọi tới, Trình Khác và Giang Dư Đoạt vừa ra khỏi nhà, lái xe đến giao lộ, đang chờ đèn đỏ.
"Bọn tao ở giao lộ rồi đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!