Chương 50: (Vô Đề)

Nếu như là bình thường, một tháng trước, cho dù Trình Khác cũng đang có ý nghĩ kỳ quái, động tác này của Giang Dư Đoạt cũng sẽ không có ảnh hưởng gì với hắn, nhiều lắm là cảm xúc dâng trào qua đi sẽ cảm thấy có hơi khô nóng.

Nhưng hiện giờ, hắn đã lâu lắm rồi không nhìn thấy Giang Dư Đoạt, lúc đột nhiên nhìn thấy cũng hơi bất ngờ, lại đột nhiên có hành động như vậy, Trình Khác cứ thế đến ngay bước chân cũng không biết nên đá như nào, hơi lảo đảo.

Giang Dư Đoạt ngược lại chẳng có cảm giác gì, nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt, nếu không cũng sẽ không làm ra hành động như vậy, lúc này nhìn hắn lảo đảo một chút, còn cười ra tiếng:

"Nội lực của tôi thâm hậu lắm đúng không, có khi đã luyện thành Nhất chỉ thiền rồi cũng nên."

"Ngậm miệng đi đường của cậu đi."

Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt vừa cười một lúc mới ngừng lại:

"Anh lúc ăn tết cũng chỉ có một mình à?"

Ừ, Trình Khác gật đầu,

"Không phải sao, tôi có về nhà, Trình Dịch cũng không cho tôi về."

"Anh ta nói không cho anh về à?" Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn.

"Không, nó bảo tôi về." Trình Khác nhíu mày.

Giang Dư Đoạt không nói gì.

Trình Khác nghĩ tới chuyện này là lại thấy buồn bực, thế nên chuyển chủ đề:

"Cậu đi vào phòng tôi à?"

…À. Giang Dư Đoạt xoa mũi,

"Trước lúc tôi đi kiểm tra hộ anh một chút, anh không ở đó, tôi sợ anh cái gì cũng không biết, làm nổ gas hỏa hoạn gì đó."

"Tôi không đến nỗi vô dụng thế chứ."

Trình Khác nói.

"Phích cắm cũng không rút ra, đều đang cắm đó thôi." Giang Dư Đoạt nói,

"Cửa sổ ban công còn mở một nửa, tôi mà không đến thì giờ phòng toàn là bụi rồi."

"Tôi không đóng cửa sổ à?"

Trình Khác ngỡ ngàng.

Không đóng. Giang Dư Đoạt nói.

Tôi có lẽ là… Trình Khác thở dài, tâm trạng lúc đi, đừng nói cửa sổ, cửa không khóa cũng có khả năng, Không chú ý.

Quán cơm trong thời điểm Tết nhất như này, đặc biệt là quán cơm ở đoạn đường ngày thường vẫn kinh doanh được này, chỉ vào ăn thôi cũng phải lấy số, hiện giờ vừa đúng giờ cao điểm ăn cơm, Trình Khác nhìn người đứng đầy trong phòng nghỉ quán cơm, nháy mắt đã không muốn ăn nữa.

Không ăn, Hắn nói,

"Tôi không muốn chờ, phiền lắm."

Tôi mời. Giang Dư Đoạt nói.

Hả? Trình Khác nhìn y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!