Chương 47: (Vô Đề)

Từ sau cái ngày Trình Dịch gọi điện thoại bảo hắn về nhà rồi bị cự tuyệt, điện thoại Trình Khác cũng không vang lên nữa, không có điện thoại, cũng không có tin nhắn.

Ai ai cũng nghỉ, Tết nhất rồi.

Người muốn ăn Tết sẽ tự liên hệ với nhau, người không ăn Tết sẽ bị quên lãng.

Huống hồ là kiểu người như hắn, vừa rời khỏi vòng sinh hoạt từ nhỏ tới lớn, lại chưa hề gia nhập vào bất kỳ vòng quan hệ nào trong cuộc sống mới.

Loại cuộc sống như thế này, sợ là chẳng có ai nghĩ đến hắn.

Không, còn khách sạn nhớ tới hắn.

Hắn nhận được một phần quà từ khách sạn đưa tới.

Không, đây cũng không tính là nhớ tới.

Ở đây hắn giống như những người khác, đều là Quý khách, mà không phải Trình Khác.

Hắn mở hộp quà ra, bên trong có vài cái hộp, có đồ điểm tâm, có hoa quả khô, còn có một hộp hoa quả tươi, đều là đồ trong nhà sẽ chuẩn bị.

Trình Khác cầm một cái bánh quy cuộn* lên, liếc nhìn giờ, còn chưa tới buổi trưa.

Hiện giờ nếu ra ngoài, chắc chắn không có chỗ nào để ăn, vì thế hắn bỏ cả túi bánh quy cuộn vào trong túi áo khoác, sau đó cầm notebook ra ngoài.

Xe vẫn gọi được, kể cả không gọi được xe, từ khách sạn đến cửa hàng, đi bộ cũng chỉ cần hai mươi phút.

Lúc ra ngoài Trình Khác lần lượt nhìn từng cái áo khoác treo trong tủ, hôm nay trời lạnh buốt, sáng sớm hắn mở cửa sổ một lúc, gió bên ngoài đã thổi vào mặt như thể bị dùng roi ướt nước quất vào.

Hắn chọn lựa một lúc, chọn cái dày nhất, một cái từa tựa cái của Giang Dư Đoạt.

Hắn vẫn muốn tìm cái áo khoác giống như cái của Giang Dư Đoạt, nhưng cũng không biết phải đến chợ bán sỉ nào mua, hắn thử đi một chuyến tới chợ thực phẩm bên cạnh, tìm thấy cái áo này trong khu bán quần áo.

Nói thật, ngoại trừ bên ngoài nhìn cũng dày nặng ra thì không thể nào sánh được với cái áo của Giang Dư Đoạt, còn đòi tận 500 đồng, hắn vẫn luôn có cảm giác ông chủ thấy hắn như vớ được thằng ngốc mà tăng giá, mở mồm đã hét tám trăm, đây là hắn mặc cả được…

Nếu có Giang Dư Đoạt bên cạnh, có lẽ 300 đồng đã mua được, dù sao cái áo của y tốt hơn cái này, cũng mới có 400 đồng… Không, nếu có Giang Dư Đoạt ở đây, đi mua cái áo giống của y luôn là được.

Trình Khác mặc cái áo khoác to sụ này vào, đeo găng tay hôm qua mua vào, lúc đứng ở cửa thang máy mới phát hiện mình luôn nghĩ tới Giang Dư Đoạt.

Do dự nửa ngày, lúc cửa thang máy mở ra, hắn quay người về phòng.

Thay đổi sang cái áo khoác dày thứ hai.

Lại quay lại thang máy.

Cái áo khoác này rõ ràng không chống được lạnh như cái đầu tiên, từ khách sạn lên xe mới có mấy giây, hắn cũng đã thấy lạnh.

Lúc này trên đường đã có không ít người, xung quanh đều ầm ầm tiếng pháo, toàn bộ thế giới bên ngoài cửa sổ đều bị khói cùng tuyết bao phủ, tài xế lái xe thẳng một đường, vội vàng chạy nốt đơn của hắn rồi về nhà.

Điện thoại di động vang lên, Trình Khác liếc nhìn.

Tin nhắn của Hứa Đinh.

– Thật sự không tới nhà tôi à? Nhà tôi hiện giờ đông người lắm, náo nhiệt nữa.

– Thật sự không được, cám ơn, ngày mùng ba gặp.

– Được, năm mới vui vẻ.

– Năm mới vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!