Lúc đứng chờ thang máy, Trình Khác cảm thấy mình đã lạnh cóng tới mức toàn thân cứng ngắc, cơ thịt căng đến mức đau mỏi.
Buổi tối chỉ còn một cái thang máy hoạt động, không hiểu có người đi làm ca đêm về nhà hay tầng trên có người muốn đi xuống, đã đứng được mấy phút, thang máy lên đến tầng mười mà vẫn chưa dừng lại.
Đệt. Cả người Trình Khác run cầm cập, muốn nhảy qua nhảy lại để cơ thể ấm lên chút, mà chỉ mới nhảy ra hắn đã ngừng lại, giống y như cái cọc gỗ, không nhảy ra nổi, cảm giác giống như đi cà nhắc.
Giang Dư Đoạt kéo khóa áo khoác mình ra.
Trình Khác liếc nhìn y, lập tức hiểu ý, vì thế chặn lại trước khi y cởi áo khoác: Không cần!
Giang Dư Đoạt chần chừ, rồi lại kéo khóa áo lên.
Thang máy đi đến tầng 15 thì dừng, sau đó bắt đầu đi xuống.
Tay trái Giang Dư Đoạt đang bỏ vào trong túi, người nhích nhích lại gần hắn, cùi chỏ chen vào cạnh người hắn: Đứng sát lại đi.
Trình Khác có hơi miễn cưỡng, nhích lại bên cạnh hai bước, vẫn nhìn chằm chằm tay Giang Dư Đoạt, chỉ sợ y theo thói quen chưa nói gì đã rút dao ra.
Cửa thang máy mở ra, Trình Khác nhìn thấy tay Giang Dư Đoạt hơi nhấc lên.
Từ bên trong đi ra một cô gái, Trình Khác từng gặp cô nàng, ở tầng 15, hiện giờ có lẽ có việc phải ra ngoài, vừa gọi điện thoại vừa đi ra.
Lúc vừa ngẩng đầu nhìn thấy Giang Dư Đoạt, Trình Khác có thể nhìn rõ cô nàng lùi ra một chút, người dịch về phía sau.
Giang Dư Đoạt trông chẳng giống người tử tế gì, buổi tối lại đứng trước thang máy nhíu mày, dù là ai đi ra cũng sẽ bị y làm giật mình.
Nếu thật sự là kẻ nào đó nguy hiểm, vừa mới đi ra khí thế chắc chắn đã thua Giang Dư Đoạt.
Cô nàng quay đầu lại, nhìn thấy Trình Khác mới thả lỏng, Trình Khác cười với cô nàng, cô nàng có hơi giật mình nhìn Trình Khác: Anh không lạnh à?
Lạnh. Trình Khác nói, đi theo sau Giang Dư Đoạt vào thang máy, Chết rét rồi.
"Mặc như tôi mới không lạnh được." Cô nàng cười chạy ra ngoài, nhìn có vẻ rất vui.
Một chiếc xe dừng trước cửa tòa nhà, trên xe nhảy xuống một thằng nhóc, cô nàng nhào tới cùng thằng nhóc ôm ấp, sau đó là một trận hôn cuồng nhiệt, đến lúc cửa thang máy đóng lại, hai người nọ còn chưa hôn xong.
"Không tưởng tượng nổi."
Trình Khác cười cười, dựa vào vách tường thang máy nhìn số tầng hiển thị trên màn hình.
Qua khóe mắt có thể nhìn thấy Giang Dư Đoạt đang trầm mặc đứng nhìn cửa.
Trình Khác không hiểu ra sao có chút bực bội, lúc thang máy đến tầng, cửa mở ra, hắn đẩy Giang Dư Đoạt đang định đi ra ngoài trước ra bên cạnh, sau đó xông ra trước, như thể thị uy liếc mắt nhìn Giang Dư Đoạt còn đứng trong thang máy.
Giang Dư Đoạt đứng không nhúc nhích, cửa thang máy bắt đầu đóng lại.
Đệch?
Trình Khác ngẩn người, có cốt khí đó.
Đang lúc định mở mồm ra chửi người, Giang Dư Đoạt giơ tay chắn lại cửa, đi ra ngoài.
Bên ngoài vẫn lạnh căm căm, ngoài lạnh ra thì chẳng cảm nhận được gì nữa, thế nhưng sau khi đã vào trong phòng ấm cúng, Trình Khác chạy vào phòng tắm hắt xì liên tiếp đến mười cái.
Tôi đ…, Hắn rửa mặt, lúc đi ra nhìn có hơi choáng váng,
"Hắt xì đến mức khó thở luôn."
"Uống cái nước đường gừng kia đi," Giang Dư Đoạt ôm lấy con Miu đang thuận chân y bò lên,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!