Chương 4: (Vô Đề)

Trình Khác đứng một chỗ tra bản đồ, mất mấy phút mới hiểu được mình nên lên tàu ở đâu, sau đó đổi tàu ở trạm nào.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn đi tàu điện ngầm, trừ việc cảm thán, mẹ nó người đông thật, hắn vẫn cảm thấy vui vì khu nhà của Hứa Đinh nằm ở khu phố chính, nếu không thì ngay cả cần xuống tàu ở đâu hắn cũng không biết.

Theo đoàn người chen vào toa tàu, Trình Khác bị đẩy qua đẩy lại, tay muốn bám vào cột, trên bụng lại bị khuỷu tay một chị gái chọc vào.

Hắn nhìn chị gái kia tức giận, cố ép mình không phun ra một câu

"Bà chị này tại sao lại không biết ý biết tứ như thế, một mình bám lấy cái cột, người khác muốn bám vào cũng không chịu tránh ra", chỉ đành lùi người về phía sau, tránh xa cây cột.

Bị dày vò nhào nặn một lúc lâu, ngay lúc chỉ cần đứng thêm chút nữa là xuống tàu, người trên tàu rốt cuộc cũng vắng dần đi.

Lúc Trình Khác đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, cúi đầu kéo quần áo, hai đám lông vũ nho nhỏ bị gió cuốn bay qua trước mắt hắn.

Lúc này hắn mới đột nhiên nhận ra, mình thế mà cứ mặc áo thủng đi cả một quãng đường, lông vũ trong áo phao đã bay đi gần hết, hai nhúm lông vừa nãy hẳn là nhúm cuối cùng.

Trình Khác ấn ấn chỗ thủng, vết thương bị dao đâm trên eo lại bắt đầu đau nhói.

Căn nhà này của Hứa Đinh, Trình Khác thật ra cũng mới tới có hai lần, cả hai lần đều chỉ là tạt qua. Lúc đến văn phòng bất động sản lấy chìa khóa, có lẽ vì quần áo hắn nhìn hơi thảm, người ở văn phòng do dự nhìn hắn một lát, sau đó gọi điện thoại cho Hứa Đinh, xác nhận hắn chính là người muốn lấy chìa khóa.

Trình Khác cầm chìa khoá vào phòng, cởi áo khoác đổ người xuống ghế sofa, không muốn động đậy gì nữa.

Hắn sống hơn hai mươi năm, tuy rằng cuộc sống mỗi ngày đều không có việc gì, nhưng ít nhất không cần lo ăn lo uống, xưa nay chưa bao giờ nghĩ đến khái niệm không có tiền là như thế nào.

Hoặc là hắn chưa từng nghĩ rằng, không có tiền còn có thể đạt đến mức độ như thế này.

Hiện giờ hắn ngay cả một hộp cơm cũng không mua nổi.

Đệt mợ!

Tuy rằng hắn cũng không muốn ăn cơm hộp.

Hắn tính toán xem tiếp theo cần làm gì, nghỉ ngơi một lúc, mượn tạm một cái áo khoác của Hứa Đinh rồi đi ra ngoài, đi làm thẻ ngân hàng rồi mua điện thoại di động.

Thế nhưng vừa nghĩ tới giờ ra ngoài chỉ có thể chọn một là xe buýt hai là tàu điện ngầm,  hắn ngay cả đứng lên cũng không buồn đứng, cực kỳ chán đời.

Rốt cuộc là vì cái gì mà mọi chuyện lại biến thành thế này.

Trình Khác cũng không muốn suy đi tính lại vấn đề không có ý nghĩa này, nhưng lại chẳng thể phân tâm sang chuyện gì khác.

Ngồi sững sờ trên ghế sofa đến tận giờ cơm trưa, hắn mới chậm rãi đứng lên, đi vào phòng tắm, nhìn vào chính mình trong gương.

Tinh thần diện mạo vẫn tạm được, cũng không đến mức quá thảm hại, dù sao hai ngày nay vẫn luôn tiếp xúc với đồ thần kinh.

Hắn nghiêng người, nhấc tay phải lên, thấy được vết đâm trên áo, nhưng cũng không đến mức máu me bê bết như trong tưởng tượng, phải nhấc áo lên mới nhìn thấy một vết rách đỏ, dài khoảng hai, ba tấc.

Trình Khác mở vòi nước, lấy tay dấp nước lau lau vết thương, lau đi máu đã đông lại, thấm nhẹ vết thương từ trong ra ngoài, động tác rất nhẹ nhàng, không hề mạnh tay.

Trình Khác vốn không phải là người thù dai, thế nhưng một nhát dao vô cớ này của Giang Dư Đoạt, hắn nhớ kỹ.

Nhất định sẽ đòi lại bằng được.

Giang Dư Đoạt nằm nghiêng trên giường, trước mặt là mèo con ngủ say cuộn thành một cục, vì quá nhỏ, cũng không chắc nuôi sống lớn được, nên Giang Dư Đoạt cũng không đặt tên cho nó, chỉ gọi là Miu.

Từ giữa một đống mèo hoang lại có được tên tuổi, ít lại càng ít, bọn nó cũng chẳng cần một cái tên, bọn nó chỉ cần sống sót.

Tên.

Giang Dư Đoạt vẫn cảm thấy, tên là một thứ rất thần kỳ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!